Chùm truyện ngắn của Trần Đức Tiến – Chùm truyện ngắn. Trần Đức Tiến
Chiếc áo Tết của Bé
Tết đến, trẻ con đứa nào cũng thích diện quần áo mới. Những bộ quần áo Tết mới tinh còn thơm mùi vải đã sẵn sàng trong tủ mọi nhà. Chúng cũng háo hức chờ đến buổi sáng ngày mồng một Tết, chờ giây phút được mặc lên người bộ quần áo mới.
Chiếc váy đầm kiêu hãnh với đường viền đăng ten tinh xảo. Chiếc quần jean khỏe khoắn duỗi hai ống thẳng tắp. Chiếc áo hoa rực rỡ sắc màu như đang cười rất tươi. Còn chiếc sơ mi màu xanh da trời thì cọ vai vào đám áo quần treo bên cạnh, nghe mãi tiếng sột soạt không biết chán...
Có một chiếc áo khác, ở một ngôi nhà khác, không tinh xảo, không tươi tắn, không sột soạt... Nó không chờ đợi điều gì. Nhưng trước lúc giao thừa, mọi người xung quanh lại xôn xao báo tin cho nó biết:
- Này Áo Hồng, sáng mai em được chọn để mặc cho Bé đấy.
- Các chị cứ trêu em! - Áo Hồng bẽn lẽn nói - Em là áo cũ rồi...
- Em không còn mới, nhưng em chưa cũ bằng các chị - Chiếc Áo Nâu bạc màu ngắt lời. Và như để chứng minh cho câu nói của mình, nó chìa miếng vá trên vai cho Áo Hồng xem - Em thấy chưa? Cũ như chị mới gọi là cũ này.
- Đúng đấy, đúng đấy! - Mọi người hùa theo.
Áo Hồng vẫn đỏ mặt chống chế:
- Nhưng em là áo của chị Hai. Sao lại mặc cho Bé?
Chiếc áo Hoa cũ nhất bây giờ mới nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Áo không lớn theo người em ạ. Chị Hai không mặc vừa em nữa. Tết năm nay má không đủ tiền sắm đồ mới cho Bé, nên má chọn em.
Áo Hồng lặng im. Thảo nào hồi chiều má giở nó ra xem. Má ngắm nghía từng đường chỉ, giơ nó lên trước ánh sáng, rồi bần thần giữ nó trong tay hồi lâu. Hình như có một giọt nước mắt của má lặng lẽ rơi xuống, thấm vào vạt Áo Hồng.
Ôi, nếu đúng như vậy thì... Áo Hồng thấy lo hơn thấy mừng. Nó sợ Bé buồn. Sợ Bé không tung tăng chạy đến chơi với bạn bè trong ngày đầu năm. Và sợ luôn cả bạn bè của Bé nữa. Lỡ ra có ai đó... Chỉ cần ai đó nhìn Bé bằng ánh mắt hơi khác một chút thôi là đủ làm cho nó đau khổ suốt năm!
Sáng mồng một. Áo Hồng nín thở khi Bé ướm thử nó lên người. Bé xỏ hai tay áo, cài khuy, vuốt thẳng một bên vạt hơi bị nhàu, rồi hồn nhiên reo lên:
- Thích quá, thích quá! Con lớn kịp chị Hai rồi, phải không má?
Tiếng reo vui làm tiêu tan mọi nỗi lo ngại của chiếc áo cũ. Má ôm chặt Bé vào lòng. Má mừng vì con gái út của má đã lớn lên nhiều so với tuổi...
Có một con chó bay qua nóc nhà
Bin ngồi chơi một mình ngoài hè. Chả làm gì cả, ngồi chơi thôi. Ngồi nhìn những tia nắng đầu ngày nhuộm vàng ngọn cây khế ở góc sân. Đôi chim sâu lách chách chuyền cành, làm đung đưa những trái khế chín mọng. Những đám mây mùa hạ lang thang trên bầu trời…
Bỗng từ trên mái nhà, có một vật gì lao vụt xuống, sạt qua ngọn cây khế. Đôi chim sâu hoảng hốt bay vù lên, kêu “khiếp, khiếp”.
- Ông ơi! - Bin gọi to.
- Ông đây.
- Có con chó…
Ông vội bỏ máy chữ, chạy ra.
- Con chó làm sao?
- Con chó bay qua nóc nhà.
- Đâu? Đâu?... Ông không thấy!
Bin im lặng. Ơ kìa! Con chó đâu mất rồi nhỉ? Sân nhà vắng hoe. Cuối bờ tường, chỉ có chú mèo hàng xóm nhảy tót sang vườn bên kia.
Ông cười cười nhìn theo chú mèo, rồi ngồi xuống bên cạnh Bin.
Hai ông cháu cùng ngắm trời ngắm đất.
Đôi chim sâu quay trở lại, lách chách chuyền cành khế. Những trái khế bắt nắng, vàng rực lên như vàng ròng. Những đám mây hình con rồng, hình chiếc thuyền buồm, hình các nàng công chúa đang chuyển động.
Ông chợt nghĩ ra cái truyện sẽ viết dành tặng Bin.
Mở đầu bằng buổi sáng tuyệt đẹp. Có một con chó bay qua nóc nhà…
Bố có khác
Bố bận việc ở nhà, chỉ mình mẹ cho Mi đi tắm biển. Mới có ba tuổi mà Mi chả biết sợ biển là gì. Sóng to mặc sóng to vì Mi chỉ tắm ở sát mép nước. Thỉnh thoảng lại chạy lên bờ nghịch cát. Cát ở bãi tắm nhiều ơi là nhiều. Tha hồ xây nhà, đắp núi, đào sông… Có tòa lâu đài vừa xây xong, trên nóc óng ánh vỏ con ốc bảy màu, sóng xô ào một cái, ốc đi đằng ốc, còn lâu đài thì chui luôn xuống cát.
Mi còn thích tạo dáng để chụp ảnh bên bờ biển. Mẹ chụp cho Mi bộ ảnh thật đẹp. Trong đó có một bức khiến Mi cứ giở ra ngắm mãi. Bức ảnh chụp Mi tung tăng chạy trên cát, miệng há ra như đang nói to câu gì.
Nói gì lúc ấy nhỉ? Mi nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra. Hỏi mẹ, mẹ lắc đầu: “Chịu, làm sao mà mẹ nhớ nổi”?
Lần nào giở ảnh ra xem, Mi cũng ngắm thật lâu bức ảnh ấy. Lần nào cô bé cũng thắc mắc: không biết trong ảnh mình nói gì?
Bố biết chuyện, liền bảo hai mẹ con đưa bố xem bức ảnh. Vừa nhìn vào ảnh, bố nói ngay:
- Có thế mà hai mẹ con cũng không nhớ ra.
Hai mẹ con tròn mắt nhìn bố. Bố bảo:
- Mi đang kêu: “Cá! Cá”!
Nghe bố nói, Mi vỗ tay reo ầm lên:
- A a! Đúng rồi. Đúng là lúc ấy Mi nhìn thấy con cá cơm bơi gần bờ…
Mi ôm chầm lấy bố.
Bố liếc mẹ, tủm tỉm cười.
Mẹ cũng tủm tỉm cười. Ngồi ở nhà mà vẫn nghe được con gái nói gì ngoài biển. Bố có khác. Tài ơi là tài.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...