Thứ năm, ngày 28 tháng 11 năm 2024
20:50 (GMT +7)

Vườn đêm trăng sáng – Nguyễn Hữu Quý

Lời khẩn cầu của các liệt sĩ 

Chúng tôi từng mười tám, đôi mươi

trai cứng cáp dẻo dai, gái mảnh mai chất phác

chưa kịp yêu đương đã lăn lốc trận mạc

chưa kịp trở về đã mãi mãi đi xa.

Chúng tôi hằng thương mẹ, nhớ cha

khi biền biệt chiến trường bặt tăm tích dấu vết

vì Tổ quốc nhận về mình cái chết

dù sự sống bao giờ cũng quý giá vô song.

Chúng tôi từng mơ làm vợ, làm chồng

sau mỗi tan hoang khét lẹt mùi đạn bom

khát thèm ấp iu đôi lứa

hòa bình, hòa bình, bao giờ mở cửa?

câu hỏi này đâu thắc thỏm của riêng ai!

Chúng tôi nào tin mình sẽ được đầu thai

trong những nụ hôn cuống cuồng, nóng bỏng

bao lễ cưới tưng bừng tuổi thanh xuân vắng bóng

chẳng tượng đài nào thấu hết nỗi đau đâu!

Chúng tôi mong đất nước hết khổ đau

mỗi người dân một hạt phù sa màu mỡ

niềm tin không bao giờ tan vỡ

ánh sáng cuộc đời thắp sáng tự lòng ta.

Chúng tôi ước ao cơm đủ bữa từng nhà

áo che ấm mỗi tấm thân em nhỏ

cầu bắc trên đục ngầu cơn lũ

lớp học vùng cao không hun hút gió lùa…

Chúng tôi mong ai đó chớ cợt đùa

trên số phận nhân dân và Tổ quốc

lời tưởng niệm xin thôi đừng thánh thót

hãy vì dân trong mỗi việc làm!

Trước giặc thù chúng tôi đã xả thân

đừng để hôm nay những linh hồn quặn thắt

lời khẩn cầu này vang lên từ lòng đất

xin được lắng nghe, xin được đáp từ,

dù chỉ một lần thôi!

Đỗ Thượng Thế

Vườn đêm trăng sáng

(Về TB hỏng mắt N.V.N cùng gia đình).

Ngày đó

Anh về 

Trên con đường

Lẫm chẫm bước chân lần theo ký ức

Về lại nơi vầng trăng mấy mươi năm trước:

Vầng trăng quả mọng rằm Thu

bỗng đau xé khuyết

một đêm bom xối

thằng bé mồ côi…

Và vầng trăng vành vạnh đầu Xuân

dần trôi về sáng

bối rối cuối làng

tiễn bước anh đi…

Rồi mấy mươi năm sau!

Mảnh vườn anh

cũng đến được ngày đơm hoa kết trái

trong rực rỡ ban mai

chim về ríu ran xây tổ

đêm mùa ngan ngát gió

trăng sáng trong vườn… và sáng trong hơn

Trăng sáng!

Xôn xao nhánh cành và hương chồi nụ nẩy

Nỗi anh vui mừng - trong - vườn - đêm - ấy 

Tay sờ từng ánh trăng…

Tô Hoàn 

Nơi bạn hy sinh 

Bạn hy sinh khi đôi bàn tay 

                   vừa vục vào suối nước

(Đạn quân thù bắn lén rừng xa)

Cơm vắt bên hông, bao đạn 

                                    choàng trước ngực

Máu bạn tôi thấm đỏ rừng già.

Bạn hy sinh, suối không tên để nhớ

Ngụm nước mùa khô trả giá mạng người

Chiều tháng tư đất trời hực lửa

Bạn ôm rừng già bằng tuổi hai mươi.

Bạn hy sinh, rừng không tên để gọi

Không có hoa viếng bạn lúc yên nằm

Nắng mù trời gió thổi

Sấm ì ầm đâu đó xa xăm.

Bạn hy sinh

Rừng không tên - suối không tên để nhớ

Tôi làm sao quên, tôi làm sao quên!

Chiều tháng tư xạc xào lá đổ

Mắt bạn khép vào suối nước vẹn nguyên.

Phan Thái

Bạn tôi còn ở chiến hào

Bến sông nắng lụa vàng mơ

Nối đau se thắt đôi bờ cỏ lau.

Vạch bùn phủ cỏ chôn nhau

Pháo cày tung những người sau lại nằm…

Chợt như mắt nắng ướt đằm

Buốt chiều sương vệt đạn găm hôm nào.

Lạnh hoang công sự hầm hào.

Từng đêm chỉ giấc chiêm bao bạn về.

Sóng lênh lang vọng câu thề

Ngàn lau chuốt sáng ngọn lê một thời.

Nén nhang quặn khói về trời

Câu thơ mầu máu thành lời gọi nhau.

Dòng tên để lại ngày sau

Tuổi xuân trên ngực mãi màu cỏ xanh.

Qua rồi khói lửa chiến tranh

Bạn tôi và cỏ vẫn hành quân xa!

 

Nguyễn Ngọc Minh

Bên sân tượng đài 

Đời sau ngàn vạn đời sau

Nước non huyền thoại ơn sâu nghĩa tình

Kiếp người xưa hóa tâm linh

Đem xuân vĩnh cửu hồi sinh quê nhà

Người đồng hành, khách phương xa

Dừng chân ghé lại chan hòa niềm thương

Người du lịch, kẻ hành hương

Bước lên thềm thắp nén nhang tạ từ

Người cao tuổi nét suy tư

Sinh viên hội họa nhà thơ đương thời

Mai vào hôn lễ lứa đôi

Hoa hồng nến đỏ nói lời tri ân

Bốn mùa cây cỏ thêm xuân

Mặt trời hoa nắng bên sân tượng đài.

 

Nguyễn Minh Trọng

Gọi bạn 

(Kính tặng hương hồn đồng đội,

hy sinh tại mặt trận Vị Xuyên)

Tuổi xanh chung gửi đất này

Mồ hôi trộn máu, đạn cày đá tơi...

Gọi nhau mấy chục năm rồi

Hoa sim rưng rức tím đồi "Thịt Băm" 

Đất nào nguyên vẹn bạn nằm?

Pháo cuồng điên, núi đá thành "Lò Vôi..." 

Lính sư đoàn, tuổi đôi mươi

Tan vào đá, giữa tơi bời "Cối Xay..."

 

Bấy nhiêu, như vẫn vừa đây

Còn như quân bước những ngày sấm rung!

Chốt xưa dây kéo mịt mùng

Bạn ở đây, giữ đất rừng biên cương.

Linh hồn còn lẫn gió sương:

Đài thiêng đỏ mắt trầm hương gọi về.

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ My Tiên

Thơ 1 giờ trước

Thơ Nguyễn Nhật Huy

Thơ 1 ngày trước

Thơ Tô Hoàn

Thơ 2 ngày trước

Giọt chiều dưới nón

Thơ 3 ngày trước

Hoa dâng thày

Thơ 4 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 5 ngày trước