Thơ Nguyệt Phượng Yên Sơn
Chùa làng
Ngày xưa tu ở chùa làng
Bây giờ mẹ bảo Ba Vàng mới thiêng*
Bao nhiêu của nả vốn riêng
Một đời tích cóp mẹ khiêng lên chùa
Căn nhà trống, giữa giao thừa
Cha ngồi châm ngọn gió mùa đợi xuân
Nén hương đốt hết trầm luân
Cầu gia đình lại quây quần bên nhau
Chùa làng chuông đổ thưa mau
Tiếng ai như đã thuộc làu chân kinh
Làng quê giữ nếp thanh bình
Bạn tu vắng mẹ lòng sinh nụ buồn
Con thời thừa lớn thiếu khôn
Khác chi trứng vịt cá ươn chợ đời
Lựa vui tâm sự với Người
Lại nghe mẹ giảng những lời- cà- sa!?
Này là "trái chủ oan gia"
Cúng dường phước báu đậu qua phận mình
Tràng hạt rẽ sóng u minh
Trợ duyên... hậu kiếp chuyển sinh cõi trời
Mái đầu sương trắng chực rơi
Câu thơ ướt đẫm một đời nông phu
Cha ngồi sấp ngửa đồng xu
Cầu cho mẹ lại về tu chùa làng.
Chặt tre
Vung dao chặt gốc tre làng
Nghe tim máu rỉ, nghe hàng lệ rơi
Lũy tre nhuộm tuổi thơ tôi
Xanh vào câu hát đưa nôi của bà
Cha về sau buổi cày xa
Mỏi treo lên gốc tre già... nếp quen
Khói làng từ điếu bay lên
Hóa thành những đám mây trên hồn làng
Thóc gày như hạt nắng vàng
Bao mùa mẹ quẩy dưới hàng tre xanh
Liêu xiêu gánh những tròng trành
Tre nghiêng nghiêng bóng mát lành mẹ tôi
Anh lên biên giới xa xôi
Cầm theo nỗi nhớ từ nơi hẹn thề
Cái ngày tro cốt nhận về
Tre rơi lá đỏ bốn bề mặt ao
Đau thương vùi xuống chiến hào
Vững vàng lũy thép vây bao quân thù
Xóm nghèo... giàu mãi lời ru
Chở che cái nếp cần cù thôn quê
Bây giờ đô thị tràn về
Ao chùa người lấp, nhà kê hàng hàng
Màu xanh gục xuống ngổn ngang
Lặng nghe một nửa hồn làng bay đi...
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...