Thương nhớ ấy là thương nhớ gì
Nguyễn Trung Nguyên
Bóng sư đoàn
(Viết khi viếng nghĩa trang Trường Sơn)
Hơn mười ngàn quân tập hợp đứng nghiêm
Cờ Tổ quốc trải dài trước mặt
Từ địa đầu đến tận cùng mũi đất
Một dãy Trường Sơn đỏ máu đào
Từ đáy huyệt sâu vọng tiếng: “Xung phong!”
Tổ quốc quyết sinh - Thề quyết tử
Bàng bạc chiều rơi “Vô danh liệt sĩ”
Đất nước gọi hồn “vị quốc vong thân!”
Cả sư đoàn tím ruột bầm gan
Cả sư đoàn hóa thành sóng dữ
Hơn mười ngàn quân là bấy nhiêu anh linh bất tử
Tề tựu về đây tính chuyện lên đường
Bóng anh hùng ngả về một phương
Hướng biển Đông địa bàn tác chiến
Bạch Đằng năm xưa, Trường Sơn thuở trước
Ta nguyện chết hai lần cho đất nước hồi sinh
Người lính ngã xuống không cần vinh danh
Người lính chết đi không cần lời ai điếu
Chỉ mong người sống đừng chết khi còn thở
Đừng thản nhiên nhìn khi vận nước liêu xiêu
Hơn mười ngàn quân già, trẻ, gái, trai
Trang bị đủ bốn ngàn năm lịch sử
Chữ “sát thát” xâm lên tay lần nữa
Chiều khuất cỏ lau in bóng sư đoàn.
Thạch Đà
Thương nhớ ấy là thương nhớ gì
Thương nhớ ấy là thương nhớ gì
Sao một người vừa quay lưng
tưởng như đất trời sụp đổ
Mình ngồi thương tuổi thanh xuân
Trong lòng tràn lên bao luyến tiếc
Một người vừa nói lên lời tạm biệt
Cứ coi như kỷ niệm là giọt nước đã cạn khô
dưới ánh mặt trời
Mình muốn níu giữ một bàn tay đã muốn rời đi
Người ấy không cần đến mình để đi trong cuộc đời
Cũng đành nói lời chia tay
Sao ta nhớ con dốc ấy hơn nhớ người xưa
Thị trấn đẹp như một lời hò hẹn
Vậy thương nhớ ấy là thương nhớ gì.
Chút tâm tình với Hàn Mặc Tử
Đồi thi nhân một chiều tôi đến
Tử nằm đây bao người đẹp nơi đâu?
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Nếm đau thương tỏ mặt can trường
Trăng ngà ngọc hay là trăng máu
Tử ói ra một vũng trăng đằm
Tiếng đau thương dưới trời rên rỉ
Còn lại đời một giọng thơ ngân
Trời sinh ra một loài thi sĩ
Đóng đinh trên thập giá đời mình
Tử đang nói hay là thơ đang nói?
Trong cõi đời hay trong cõi vô minh?
Lê Hào
Về ăn cơm uống rượu
Phụng ơi...
nhiều mơ ước hôm đó
giờ xanh núi xanh rừng
bạt ngàn trời cao chia sẻ...
tưởng với tay thì đụng vai người
bàn chân nhè nhẹ
sợ bước nhanh đạp nhầm kí ức
Biết nhà đâu đây mà tìm hoài không thấy...
ơi gió
ơi đom đóm lập lòe
ơi bếp lửa
gọi bạn mau về ăn cơm uống rượu...!
đêm buồn khuất núi trăng khuya
Ngày đạn réo Vị Xuyên
anh nhận lá thư người yêu từ trên chốt
thư nóng bừng trên tay...
lần cuối đọc tôi nghe trước giờ xung trận
Nhiều sự ra đi như trở về nguồn cội
đất đai hiền hậu công minh
thành nơi lưu giữ hồn người mãi mãi
Chỉ thương Cụ Ngà đi đâu cũng hỏi:
“Thằng Phụng... răng... chưa về...?”
tôi bảo rằng “anh ấy bận”
mà thầm tuôn nước mắt...
Cụ hỏi hoài như thế, mấy năm sau thì lên trời
Ngọn núi hoang vu từng có cả trung đoàn bám trụ
mấy chục năm qua
nhiều anh em vẫn chưa rời núi
Mà sao gọi mãi...
không về ăn cơm uống rượu...?
Nguyễn Thánh Ngã
Ôi Đất Mũi
Dồn ý nghĩ xuống nghìn trùng mây nước
Nơi chân trời dừng lại. Mũi tàu đi
Tôi chẳng thể thốt nên lời chia biệt
Tự trái tim ngân vọng tiếng thầm thì...
Xin cúi lạy luồng phù sa di động
Cuồn cuộn mang theo hình nước đắp bồi
Mỗi bước tới hồn dâng trào cảm xúc
Mỗi dạt dào gió hát "Tổ quốc tôi"...
Tôi bấm chân chạm ngón dài cây đước
Dò dẫm đi vào lòng biển bao dung
Tiếng sóng vỗ xô mạn thuyền óc ách
Xin chấp tay quỳ lạy giữa tận cùng
Ơi linh thiêng, ngón chân trần lấn biển
Kìa Hòn Khoai, một dấu chấm hào hoa
Nơi tận cùng của hình hài đất mẹ
Nơi vẫy vùng của sức vóc quê cha...
Ôi Đất Mũi, hồn tôi như mây trắng
Như ánh mặt trời đầy ắp Cà Mau
Tôi không thể không ôm hôn Đất Mũi
Hôn hạt sa bồi trải vạn cuộc bể dâu
Dù phiêu bạt không quên hồn xứ sở
Dù thương đau lòng chẳng thể xa rời
Hỡi những lưu dân suốt đời cơ cực,
Chân đất, lưng trần đội Tổ quốc ra khơi!...
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...