Chùm thơ của Vũ Quần Phương
Nhà thơ ơi!
Nước mắt mẹ rơi không có nhịp
Thơ anh nhiều âm vận ngân nga
Xóm núi hẻo thất thanh trong lũ
Anh bận tìm tên một loài hoa
Thơ cậy bản năng, thơ khoe vô thức
Mẹ lo nghĩ suốt đêm trồng thứ rau gì
để sống nổi qua mùa giáp hạt
Ruộng không còn, sông xám phù sa.
Thơ anh nói những rồng những bể
Người là bạn, người là đồng chí
Mẹ ngửa mặt kêu trời thân tự thương thân.
Mẹ đãi hạt cơm rơi, hết cơm thì đãi sạn
Thơ đang mùa hoa hậu tung hô
Cô gái ấy khoe đùi thì anh khoe bút
Người mất đất kêu trời thơ ơi có nghe?
Từng có ông nhà thơ
không dám nói đến cây khi con người còn khổ
Sen thơm ngát đừng quên bùn sen nhé
Sen trắng sen hồng bùn vẫn nuôi sen
Thơ có đổi mầu nào thì thương con vẫn mẹ
Căn nhà mẹ âm thầm tia khói nhỏ
Hầm bí mật che anh tay mẹ từng đào
Mẹ thầm lặng nuôi anh từ thịt xương đời mẹ
Anh nuôi mẹ ầm ào bằng trắc sáng như sao.
Con giun con dế
Không được làm con giun
giấu mình vào đất
âm thầm làm cho đất phì nhiêu
thì làm con dế
kêu
cho những ai không ngủ
nghe được chính lòng mình
mà nhớ trời cao
cho lặng im nước mắt
làm nhợt những vì sao
cho phía sau song sắt
loài hoa đêm tỏa hương…
con giun nằm trong đất
đất tơi xanh cỏ mướt địa cầu
con dế suốt canh thâu
thầm thĩ mài đêm
thành ánh sáng.
Điền kinh
Các cụ chạy điền kinh,
thanh niên ngồi hút thuốc:
Các bố ơi! Chạy đâu cho thoát
chi bằng ngồi xuống đây, bia thuốc
phổi hun khói bền hơn tre gác bếp
Anh chàng nói xong thì bạc tóc
nhập đoàn người
chạy tiếp
Quanh hồ Gươm, hồ Tây
xứ phù sa, xứ tuyết
mỗi sáng những đoàn người
các cụ già chạy trước
thanh niên chần chừ chạy sau
Họ đã chạy đến đâu
đời người chớp mắt.
Vũ Quần Phương
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...