Thơ Lê Xuân Sơn
Mời rượu ở Cao Bằng
Chả phải là đầu mày cuối mắt
Mà anh say nghiêng ngả đất trời
Nồng nàn hơi men,
rộn tiếng nói cười
Hay tiếng Bản Giốc vọng về
trong đêm vắng
Dạ khí núi toả ra lạnh thẳm
Hơi ấm đâu chín những má hồng
Áo chàm em có thật chàm không?
Cứ lung linh, ảo mờ như sương khói
Những câu hát,
những tâm tình mời gọi
Những yêu thương,
gặp gỡ, chia lìa
Em đến bên anh
tay như búp ngọc chìa
Con gái Cao Bằng mời rượu
bằng thìa
Nhưng cuối cùng chum kia
cũng cạn
Sài Khao
Men thượng nguồn dòng Mã
Ta hướng về Sài Khao
Đâu hồn người Tây Tiến
Lấp trong sương năm nao
Hút nhìn từ tầm cao
Con đường như tơ rối
Ai người mở - bạt lối
Xe lên dần tầng không
Những em bé người Mông
Mắt cười đưa tay vẫy
Chon von nhà ai vậy
Rải rác trên triền xanh
Trường học thôi nứa gianh
Nhưng bản chưa nước, điện
Vui cảnh đẹp như tranh
Chút nỗi niềm vẫn nặng
Cúi đầu một phút lặng
Nghe lòng mình nao nao
Bia người đi giữ nước
Uy nghi chiều Sài Khao.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...