Những quả trứng hồng – Truyện ngắn Hồ Thủy Giang
VNTN - Tôi vốn có ác cảm với những người bán hàng rong. Họ thường chất chồng thúng mủng, chằng buộc bao tờ, báo nhỏ kềnh càng vừa làm mất mĩ quan đường phố vừa làm ảnh hưởng đến an toàn giao thông. Không ít người đã từng mất mạng oan vì những đôi quang gánh cứ thản nhiên nhổng ra mặt đường. Đấy là chưa kể đến một số người còn rất hay lợi dụng cái chuyện “phục vụ tại nhà” để nâng giá, bóp hầu, bóp cổ người mua.
Kia rồi! Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến. Ngay đầu cái ngõ nhỏ của nhà tôi bỗng lù lù xuất hiện một bà bán hàng rong. Hẳn thấy tôi đang lúi húi quét vỉa hè (rõ ràng là một đối tác tiếp thị ngon lành) chị ta xộc cái xe đạp cà tàng vào tận hiên nhà, đon đả:
- Mua trứng cho chị đi em. Trứng gà ta vừa to vừa mới.
Tôi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu. Nếu như cái mặt hàng chị ta vừa quảng cáo không phải là “trứng gà ta”, thứ hàng mà tôi đã phải cất công tìm kiếm suốt cả tuần nay thì có lẽ tôi đã phảy tay bảo chị ta biến đi cho khuất mắt. Chồng tôi đang phải nằm dưỡng bệnh trong trung tâm y tế thành phố. Bệnh đã thuyên giảm nhiều rồi nhưng ông bác sĩ cho biết nếu được bồi bổ bằng trứng gà sạch thì sức khỏe anh ấy sẽ hồi phục nhanh hơn. Vì thế, tôi mới hạ cố đảo mắt nhìn sang cái thúng đặt trên cái pooc- pa- ga xe lọc sọc của chị ta. Nhìn những quả trứng gà màu hồng tươi trong sọt, tôi lấy làm ưng ý, nhưng vẫn làm ra vẻ nghi ngờ:
Tôi trề môi :
Tôi hẩy hẩy mấy quả trứng, vẻ bất cần:
Tôi thấy ánh mắt chị ta hơi tối lại với vẻ luống cuống. Thừ mặt nghĩ ngợi, tính toán một hồi khá lâu, chị ta gật đầu, nói trong tiếng thở dài:
Tôi bới tung sọt trứng để chọn những quả ưng ý. Cứ chọn được một quả tôi lại lắc lắc mạnh để kiểm tra. Quả nào cảm thấy nghi ngờ, tôi lại quẳng trả vào thúng. Chừng như xót của, chị ta khẽ kêu lên:
Mặc kệ! Cứ việc mình mình làm. Nhỡ ra phải quả trứng ung thì chị ta có phải chịu thay mình đâu. Có vẻ như không chịu nổi, chị ta nắm lấy tay tôi:
Kể ra cũng hơi mủi lòng, nhưng chuyện mua bán thì phải dứt khoát, sòng phẳng, chẳng thể xót thương. Tôi móc tiền, lạnh lùng:
Chị ta sụt sùi cầm số tiền tôi đưa rồi nâng chiếc xe đạp cùng số trứng lành cúi mặt bước đi, đôi vai rung nhẹ từng đợt.
* * *
Chồng tôi ngồi dậy:
Tôi rút tờ hai mươi nghìn, nói với chồng:
Tôi bước sang phòng bên. Người đàn ông bệnh nhân nằm như bất động. Người vợ ngồi thu lu ở cuối giường, úp mặt vào hai cánh tay đặt trên đầu gối, chừng như để nén tiếng khóc khỏi bật ra. Cái mũ vải đặt trên giường, tiền mỗi lúc một đầy thêm. Tôi cố nén nỗi cảm thương, rón rén đặt tờ hai mươi nghìn vào cái mũ. Thôi, âu cũng là lá lành đùm lá rách trong lúc hoạn nạn khó khăn này.
Vừa lúc người vợ ngẩng lên. Nhìn mặt chị ta, tôi choáng váng, thầm kêu lên: “Trời đất! Là người đàn bà bán trứng cho tôi hồi sáng!”
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...