Thứ hai, ngày 25 tháng 11 năm 2024
09:11 (GMT +7)

Kí ức phượng…

VNTN - Ngôi trường tiểu học của tuổi thơ tôi trồng toàn phượng. Những “ông” phượng cổ thụ thân vặn vẹo, to đùng năm bảy người ôm, nhiều nơi xù xì hang hốc. Hốc dòm vào thăm thẳm, tối um. Ấy là giang sơn riêng của lũ thằn lằn, thạch sùng, rắn mối, tắc kè. Thấp thoáng vào vào ra ra; thò đầu nghiêng ngó, ngúc ngoắc; chép miệng, thè lưỡi đớp mồi đánh chách. Đôi khi còn nghe tiếng rượt đuổi, ẩu đả nhau choe chóe bên trong khiến lũ con nít luôn bị phân thân trong hai cảm giác trái ngược nhau: sợ sệt; nhưng lại… tò mò! Sợ cũng phải; bác bảo vệ luôn trừng mắt răn đe lũ học trò tí nhau mỗi khi thấy chúng lảng vảng gần các hốc cây: Cấm dòm! Cấm trèo! Bên trong rắn rít, ma cỏ không á…. Tưởng bác sợ lũ nhỏ té ngã nên “nâng quan điểm” để dọa; ai ngờ đến một buổi ra chơi, anh học trò lớp 5 bạo gan lén chui vào bọng cây đã phát hiện nguyên một… ổ rắn con! Chạy té mật xanh mật vàng, không đứa nào mặt còn hột máu. Rắn rít có thật, vậy thì ma cỏ chắc bác cũng không nói chơi. Càng đáng tin hơn khi trên cái hốc “ông” phượng lẫm liệt nhất sân trường, bác bảo vệ đem đóng tấm ván nằm ngang, biến thành cái ban thờ, rằm mồng một đều đều hương khói!

Hang hốc, thân cành “đáng sợ” vậy, nhưng những tán phượng ken dày, rợp xanh bóng mát cả sân trường, trái lại, hiền hòa, dễ thương vô hạn. Mùa đông phượng rụng lá nhưng hè thì không. Lửa hè càng đổ, tán phượng càng dày xanh, rợp xanh. Bóng mát tuổi thơ luôn có sức hấp dẫn đến mê người khi mỗi buổi học trưa ôm cặp sách nhễ nhại mồ hôi rời con đường đất lầm bụi nắng chang mà chạy bổ vô sân trường mát rượi, sạch bong. Và cũng dễ hiểu tại sao cứ đến giờ tan học, rời sân ra đường, bước chân đứa học trò nhỏ luôn có chút trù trừ…

Kí ức phượng theo tôi đi suốt những chìm nổi vui buồn tháng năm, cứ rờ rỡ, ám ảnh đỏ máu tươi nguyên một màu hoa phượng. Tháng năm bắt đầu mùa hoa phượng. Lấp ló búp xanh trên cành; những búp xanh hình trụ khía cạnh vuông, đầu tù thuôn to cỡ ngón tay, chắc nụi! Lớn dần, căng dần cho đến lúc các khía bắt đầu vỡ, từ từ bung ra cái màu huyết dụ bên trong. Hàm tiếu. Rồi mãn khai. Một đóa. Rồi nhiều đóa. Một chùm. Rồi nhiều chùm. Cái màu đỏ từ từ vươn, loang, chồm lên phủ kín lá xanh cho đến lúc - trông xa  “ông” phượng hóa đỏ rực một màu, sừng sững vươn cao giữa sân trường như cây đuốc lửa! Mà không, cả một biển lửa. Sân trường thành biển lửa. Giờ thì lửa hạ không chỉ đổ từ trời cao; lửa hạ đang cháy ngụt từ mặt đất. Ngọn lửa báo hiệu giấc mơ viên mãn, tròn đầy cho một “mùa gặt” bội thu tri thức. Còn nữa; màu đỏ ấy cũng đánh dấu mùa chia xa cho những cô cậu học trò. Tạm thời hay vĩnh viễn chia xa thì cũng cứ ngập tràn cảm xúc vui buồn, nhớ thương, luyến tiếc như nhau. Mỗi mùa hoa phượng đi qua, kí ức phượng lại dày thêm; hành trang kiếp người, kiếp phượng càng chồng chất thêm. Không con đê nào ngăn nổi dòng chảy thời gian. Những “ông” phượng trường tôi, tuổi gần ngang với ngôi trường, chắc cũng không ít lần phải rơi nước mắt khi mỗi mùa hoa đi qua. Ông Phượng không biết rằng: kí ức mái trường xưa trong tâm khảm đứa học trò xưa giờ quá nhiều điều đã thành nhớ nhớ quên quên. Duy nhất không quên một màu lửa hạ…

Y Nguyên

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Đi về miền thương

Văn xuôi 16 giờ trước

Vị chát trung du

Văn xuôi 1 tuần trước

Gió mùa Đông Bắc se lòng

Văn xuôi 1 tuần trước

Mùa của dã quỳ

Văn xuôi 1 tuần trước

Gánh khoai ngày mưa

Văn xuôi 1 tuần trước

Máu xanh

Văn xuôi 1 tuần trước

Lối của tháng Mười

Văn xuôi 2 tuần trước