Chùm truyện ngắn của Trần Thanh Cảnh
Nhất dương chỉ
Thật ra thì Hiên chưa bao giờ là con nhang đệ tử cửa Phật. Nhưng Hiên rất chăm đi chùa. Mà chả cứ chùa, nghe chỗ nào có đền thờ miếu mạo linh thiêng là mang lễ vật đến. Đến chỗ nào Hiên chỉ cầu xin có một thứ, ấy là tiền.
Lão Quý, thợ cắt tóc ngồi xế bên gốc cây bàng, cạnh cổng công ty vệ sinh, đối diện nhà Hiên nói, Hiên đi hối lộ thánh thần. Đến cửa Phật, cửa Thánh mà mang toàn xôi gà rượu thịt, hình nhân hàng mã có cả váy ngắn chân dài, cúng vái xì xụp, toàn cầu nhất bản vạn lợi. Lại còn cầu cho hải quan, phòng thuế, công an, có mắt như mù. Thế không là hối lộ thánh thần thì là gì. Hiên chuyên buôn hàng Tàu trên cửa khẩu Tân Thanh về Hà Nội.
Hiên năm nay ba mươi nhăm tuổi. Gái một con. Đương thì phụ nữ xuân nồng. Nhưng đã bỏ chồng mấy năm nay. Bỏ từ đận mới ở Hàn Quốc về. Lão Quý bảo, chung quy cũng chỉ vì tiền. Lão Quý, Hiên ghét cay ghét đắng thằng cha này, nghèo kiết xác mà lại tinh tướng. Hay ngồi phán như đúng rồi, nhưng mà cũng dâm. Hôm nào Hiên mặc đồ mát mẻ ra phố là lão nhìn như muốn lột váy luôn. Thế nhưng hễ cứ mở miệng là nói triết lý đạo đức với đời. Phát ghét. Lão là trung tâm phát tin của phố. Nhất là những tin tức mà ai cũng muốn giấu. Ghét quá đi mất.
Mà cái phố nhỏ nơi Hiên ở, có điều gì giữ được bí mật cơ chứ. Đến như cái chuyện hồi đi xuất khẩu lao động bên Hàn, Hiên kiếm tiền bằng cách “làm thêm” ban đêm với cánh nam công nhân đồng hương, hoặc cánh trai Hàn thích của lạ mà hàng phố cũng biết cả. Lạ. Cứ như là trong váy chui ra vậy. Thế cho nên, khi về nước, Hiên có một khoản khá. Mua nhà ra phố. Định trả nợ cho chồng…
Chồng Hiên bằng tuổi. Ở nhà nuôi con cho vợ đi sang xứ người kiếm tiền. Đàn ông xa vợ rất hay sinh chứng nọ tật kia. Thì vốn từ xưa đến nay, chỉ có đàn ông mới hư hỏng, đàn bà mấy khi. Chả thế mà nhà nước ta chỉ phong mẹ Việt Nam anh hùng, chứ có bao giờ thấy phong bố anh hùng đâu. Nên chồng Hiên ở nhà dính vào một số cái hư cũng không có gì lạ. Có một chút rượu chè. Có một chút gái gú. Có một chút cờ bạc. Mà không, cái món cờ bạc này thì không gọi là chút nữa, mà phải là tệ nạn. Nghiện. Có thể gọi là cờ bạc thành thần. Hồi Hiên ở bên Hàn Quốc đã biết tin. Nàng lập tức cắt viện trợ, không gửi tiền về cho chồng nữa. Cũng phải, gửi về bao nhiêu thì hết từng ấy thôi mà. Đến lúc về nước, sau màn chào hỏi ôm ấp hú hí cho phải đạo vợ chồng xa cách bấy lâu. Hiên và chồng bắt đầu nói chuyện tiền nong nợ nần. Có một tay danh giá nào đấy đã đúc kết, để tiêu diệt tình yêu, không gì nhanh bằng nói chuyện tiền bạc. Hiên tính ra nếu trả nợ cờ bạc cho chồng xong thì công lao mình đêm hôm vất vả xứ người đi sạch. Nàng quyết định giải tán cho nhẹ nợ. Tiền ấy mua nhà, nuôi con vô tư. Mà khéo lại kiếm được thằng khác ngon hơn. Mà vạn nhất không kiếm được chồng nữa, thì cứ cặp bồ cho khoẻ cũng được. Chồng con làm gì nữa cho nặng cái nợ lòng.
Nghĩ là làm, Hiên chào tạm biệt chồng bằng cái đơn ly dị. Nàng mua nhà ra phố ở. Mở một cái cửa hàng nho nhỏ làm chỗ giao dịch, đánh hàng Tàu. Hiên thấy rất thoải mái, đời tự do ôi sung sướng biết bao tình… Ba mươi nhăm tuổi, hương sắc đang nồng. Hiên cứ như bông hoa mãn khai vô chủ, ong bướm lượn đầy. Nàng kiêu hãnh váy ngắn lượn xe ga lướt phố. Thỉnh thoảng, xế hộp đưa đón hoành tráng. Tươi. Cứ ở với con ma cờ bạc thì bao giờ mới biết đời nay sao vui thế này?
Mấy năm nay, kinh tế nước ta phát triển khá. Cánh đàn ông có một số thành đại gia. Một số cũng thành gần đại gia, số này đông hơn. Đại gia thì thường đi kèm với các em hot girl. Gần đại gia cũng có nhu cầu một em tương xứng sành điệu đi cùng cho máu. Nhất là số gần đại gia U50. Số này vợ thường đã mãn kinh. Bọn họ thỉnh thoảng ngồi với nhau, nói rất tệ về người đã ôm ấp bấy lâu là chó già giữ xương…! Thế mới biết đàn ông là giống bạc khôn cùng. Xưa má đỏ môi hồng thì cưng như trứng mỏng. Nay hết đát về chiều, coi không bằng cún cưng, chỉ được là chó già. Tệ. Hiên biết là tệ nên quyết định chả thèm chồng con chi nữa. Nàng cặp bồ cho đã đời. Toàn với các tay U như vậy. Tiền nong cũng khá xông xênh. Tay nào cũng than nửa đời mưa gió xông pha thương trường, nay có cái gọi là sản nghiệp thì đâm cô đơn, không có người chia sẻ. Muốn tìm người hồng nhan tri kỷ. Hiên, tình trường trải mấy năm xứ Kim Chi kinh nghiệm đầy mình, sẵn sàng chia sẻ. Các chàng U này mê lắm. Chàng nào cũng muốn chiếm làm của riêng. Khổ nỗi, như từ đầu đã nói, Hiên chỉ thích T, nên có khi cặp vài tay một lúc. Tăng năng suất. Tuy có lúc cũng suýt lộ, nhưng vì các U này không còn hùng hổ như hồi trai trẻ nên cũng dễ dàn xếp. Vẫn êm.
Bỗng, trưa nay có một U, lái chiếc xe Toyota Vios đến đỗ trước cửa nhà. Ầm ào bên trong hồi lâu. Bỗng thấy U mặt đỏ phừng phừng ra đứng cửa chống nạnh nói vào, lớn lắm, cả phố nghe hết:
-Cái con đĩ kia. Tao tưởng mày ngoan ngoãn chung thủy với tao. Tao tặng mày nào xe tay ga, nào vàng nào bạc. Lại còn cho vay vốn làm ăn. Thế mà mày đi với trăm thằng. Giờ mày cãi trắng. Bảo mày hết tình rồi thì trả tiền. Mày nói giấy vay đâu. Con khốn nạn mày định ăn không của tao phải không. Mày cứ nhằm lúc cởi quần áo là hỏi tiền. Ra nó âm mưu với tôi từ lâu rồi. Giời ơi là giời…
Hiên ở trong nhà đi ra. Mặt lạnh tanh. Không nói không rằng. Nhìn thẳng vào mặt tay bồ già. Ngón tay trỏ của Hiên chỉ ba lần lên giời. Rồi nàng đi vào nhà. Sập cửa đánh rầm.
Tay U mặt tái xanh như bị trúng gió. Lên xe, phóng mất dạng.
Dân phố được xem màn bi hài kịch, cười lăn cười lộn. Một số người trưa ấy không ăn nổi cơm vì đau bụng.
Lão Quý cắt tóc bảo, trong môn phái võ thuật Vịnh xuân quyền, có ngón Nhất dương chỉ. Rất hiểm. Ngón này độc truyền cho các nữ lưu. Một chỉ là có thể hạ ngàn người. Phố mình, nàng Hiên được chân truyền.
Tin nhắn
Nga có ba bạn trai. Không phải Nga lăng nhăng như mọi người hay nghĩ. Đến giờ Nga vẫn là gái trinh. Một ca rất lạ ở cái thành phố mà bọn trẻ thành thạo dắt nhau vào nhà nghỉ từ khi mới nứt mắt.
Mấy tay bạn trai của Nga nhiều lúc cũng âm mưu, đưa Nga vào những chỗ nhạy cảm, rồi đòi hỏi này nọ, nhưng Nga cương quyết từ chối. Không phải là Nga không thèm muốn, nhiều lúc bên các chàng riêng tư ôm ấp hôn hít, cũng rực hết người lên, những muốn mặc kệ cái sự đời… Mà chỉ vì Nga được bố, một ông giáo nghiêm khắc, thủ cựu dạy từ bé là chuyện nam nữ nay không còn như xưa, thụ thụ bất thân. Nhưng cũng không thể có cái lối, sáng ra phòng cưới, tối vào phòng đẻ được. Loại con gái như vậy vẫn phải như các cụ ngày xưa, đóng bè đem trôi sông.
Nga rất sợ bố.
Chính vì thế cho nên chuyện tình duyên của Nga đâm ra lan man. Đầu tiên mới chỉ có hai chàng ứng cử viên xông vào. Đều rất nhiệt tình thế nhưng người mà Nga thích thì bố không đồng ý. Người mà bố chọn, thì Nga lại không thích. Cứ nhùng nhằng mấy năm. Dịp gần đây, xuất hiện nhân vật thứ ba có vẻ như là hội tụ được cả hai. Bố vừa lòng mà Nga cũng xiêu xiêu. Chàng này cao to đẹp trai, học thạc sĩ Pháp về, nhà trên Kim Mã, hiện đang làm ngân hàng ngoại thương. Nga gặp anh chàng này trong một dịp tình cờ tại nhà ông anh rể. Chàng theo đúng phong cách tây, tới tự giới thiệu làm quen. Lập tức tấn công ào ạt rồi không để Nga kịp bình tĩnh, ngay lập tức tỏ tình bằng bó hồng một trăm linh một bông đỏ thắm.
Nhưng thực lòng Nga vẫn thấy phân vân lắm.
Thỉnh thoảng Nga nhận lời đi chơi, uống nước với một chàng. Vì chưa “chung kết” anh nào.
Cũng may cho Nga là ba chàng ấy ở ba quận khác nhau, nên cũng chưa có dịp va chạm. Hà Nội bây giờ lại quá đông, ra ngoài đường chỉ mươi mét là người và xe cứ như tàng hình vào đám đông lúc nhúc xe máy ô tô vậy.
Chàng mối tình đầu của Nga, nhà bên Long Biên quận. Hiện chàng là giảng viên trường dược. Chàng đang nghiên cứu một đề tài, về cái cây thuốc có rất nhiều tiềm năng, có thể trị bá bệnh như chàng nói. Chàng dong dỏng, hào hoa phong nhã, kiểu như Kim Lang (trong Kiều - vì Nga là giáo viên Văn nên mô tả thế) Nga thích từ lâu. Nhiều lúc nàng đã nghĩ nếu chàng giảng viên mà mạnh bạo tí, hổ báo tí thì đã xong béng rồi. Đằng này, chàng lại cứ ra điều trí thức cao đạo. Chàng nói, cứ để thời gian anh sẽ chiếm được cảm tình của bố em. Ngặt nỗi, ông bố Nga biết một chút tử vi tướng số lại bảo là thằng này tướng mạo thế, không làm nên tích sự gì. Lấy nó thì khổ suốt đời. Bố Nga nói chắc như thánh. Ông còn đem âm dương ngũ hành, tương sinh tương khắc ra dẫn giải, làm cho Nga hết sức rối trí, không dám cả quyết.
Chàng thứ ba thì do gia đình giới thiệu.
Nhưng thành ngay fan của Nga. Có thể gọi là fan cuồng. Chàng làm ở công ty bên cạnh trường Nga dạy. Đồng hương với ông anh rể. Từ hôm quen cô giáo dạy văn trường Thành Lam, lập tức theo miết. Hàng ngày chàng lặng lẽ ngồi sẵn ở quán nước bên kia cổng trường, đợi Nga tan lớp, lẽo đẽo theo Nga về đến nhà ở khu Phương Mai, rồi mới về nhà mình đằng Định Công. Hôm nào tâm trạng, hoặc lại bị ông bố lên lớp về cái vụ không dứt điểm với chàng giảng viên. Hoặc chàng ngân hàng đi công tác lâu lâu chưa về, Nga cho phép chàng crazy fan cùng đến một chỗ nào đấy ngồi uống nước, nói chuyện linh tinh, xả bớt stress rồi về. Chàng này khá được lòng bố Nga, vì biết đánh cờ tướng hầu ông cụ, gia đình cơ bản. Nhưng Nga thì chưa cảm nhận được gì.
Mặc Nga có để ý đến hay không, chàng Định Công vẫn nhẫn nại theo nàng mỗi chiều tan trường. Ngay cả cái dịp mà Nga nhận một trăm linh một bông hồng nhung đỏ thắm của chàng Kim Mã. Chàng vẫn im lặng bám xe sau Nga, cách một khoảng xa hơn. Có lẽ vì chàng không muốn nghe tay thạc sĩ Pháp quốc về ấy, thao thao với người đẹp về vẻ lãng mạn của kinh đô ánh sáng và những vẻ huyền bí khi chiều về trên sông Seine.
Nga đã hai mươi chín tuổi ta.
Nhưng Nga trẻ, xinh. Bố mẹ Nga thì phát sốt phát rét. Năm nay mà nàng không chọn lấy một đám thì sang năm, ba mươi, có thể chính thức phân loại nàng sang hệ gái ế hoặc coi như các bà cô già. Nhưng Nga thấy bình thường. Sự đời thì người dưới đất vẫn hay lo hơn người trên cây. Nga chả thấy lo.
Hôm đầu năm, bố mẹ Nga ra tối hậu thư: “Muốn lấy ai thì lấy, chọn một trong số những thằng đang theo đuổi, cuối năm nay phải cưới”.
Nhưng Nga vẫn phân vân. Chưa biết chọn ai.
Chàng bên Long Biên quận, biết nhau lâu rồi, lấy có vẻ hợp. Nhưng bố Nga kiên quyết quá.
Chàng Kim Mã thì mạnh mẽ quá. Chàng chỉ muốn cưới ngay. Nhiều lúc ngồi ở quán cà phê ban ngày, mà chàng chỉ chực ăn tươi nuốt sống. Hơi khiếp.
Còn chàng Định Công, lành quá. Thời buổi này, lành không phải là một cái đức được đề cao. Lành dễ đụt.
Bố mẹ Nga thấy con gái cứ lần lữa, bèn cả quyết chọn chàng ngân hàng. Dạo này mời cả bố mẹ chàng đến chơi. Định luôn ngày ăn hỏi ra mắt họ hàng. Bị đặt vào tình thế sự đã rồi, nhưng Nga tự dưng cũng thấy lựa chọn này có vẻ hợp lý hơn cả. Thôi chốt hạ.
Chàng giảng viên biết tin, hờn lắm.
Chàng gọi điện cho Nga, đòi một cuộc gặp mặt, nói cho hết nhẽ. Nhưng mà nói thì làm gì nữa, coi như ván đã đóng thuyền. Thế nhưng chia tay về, Nga lại thấy xao xuyến. Dù gì thì cũng tình cảm bao năm. Có lẽ nên từ từ rồi dứt với chàng cho đỡ sốc. Thôi không gặp nữa, nhưng thỉnh thoảng vài phút điện thoại, vài cái tin nhắn, giữ lấy cái nghĩa bạn bè. Cũng chả thất tiết thiệt hại gì.
Cuối năm, chàng ngân hàng đi công tác mãi Sài Gòn. Điện thoại, tin nhắn suốt đêm. Đang tin nhắn với chàng, thì chàng giảng viên cũng nhắn đến giận hờn nhớ nhung trách móc. Nga nằm lơ mơ trên giường, đáp trả những đợt xung kích tình cảm của cả hai gã trai qua sóng điện từ. Khuya, nàng muốn đi ngủ, mai có tiết một, nhắn tin cuối: “Thôi anh yêu viết nốt luận án cho xong đi. Em đi ngủ đây. Kiss you. G9”. Gửi xong, định soạn một cái tin khác gửi cho chàng ngân hàng thì...Thôi rồi! Trong danh bạ, chàng ngân hàng HƯỞNG và chàng giảng viên HƯỚNG, đều lưu không dấu: A.HUONG. Nhầm. Sóng điện từ Sài Gòn ra rớt cái rụp. Xong!
Một tháng sau, Nga lấy chồng.
Chú rể nhà dưới Định Công. Hôm cưới, không thấy chàng Kim Mã, cũng không thấy chàng Long Biên quận đến. Mấy con bạn thân cùng trường với Nga, tủm tỉm cười với chú rể, rồi quay ra thì thào với nhau, chỉ vì cái tin nhắn gửi nhầm, mà anh Hà (tên chồng Nga) đâm ra vớ bẫm...
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...