Chùm thơ của Nguyễn Đức Hạnh
Nhớ ở Trường Sa
Ở đây không có sóng điện thoại
Chỉ có sóng đại dương
Đành gọi thầm qua ngàn cây số
Biển làm mặn từng tiếng yêu thương
Biết là em đang mong
Bởi trăng khuyết mà sáng trời sáng bể
Biết là em đang khóc
Bởi đêm nay mưa biển cắn vào môi
Tàu ngả nghiêng trái tim không ngả nghiêng
Đành kể chuyện cho sóng bạc đầu
Đành hát ru con tàu
Cùng lẻ loi, ta ôm tàu thành đôi
Cầm tay gió tưởng tay người
Môi mặn quá, ngực rát bỏng
Em hóa biển trời
Có tan vỡ ngoài khơi?
Một tàu một biển mênh mông
Có một con sóng chạy không tới bờ.
Mẹ bảo
Mẹ bảo:
Nỗi buồn chảy xuôi là sông
Nỗi buồn chảy ngược là rượu
Nỗi buồn rơi nhanh là mưa
Nỗi buồn lăn chậm thành nước mắt
Mẹ ơi!
Còn nỗi buồn của mẹ?
Mẹ bảo:
Lấy nỗi buồn làm củi
Nấu cơm cho con ăn mỗi ngày
Khi nào con không thèm ăn cơm mẹ nấu
Nỗi buồn không làm củi
Nỗi buồn thành lửa
Thân già như củi
Tro tàn bay trắng không?
Thảng thốt lúc gần sáng
Tâm tư biển và thương nhớ sóng
Xô ào ạt về bao bờ bến
Đi trăm nơi cũng tìm về một chốn
Mái nhà mẹ ngói lành thương ngói vỡ
Tiếng mèo hoang cong cả dui mè
Chè gầy như cha. Tre buồn như mẹ
Hai cái ao như đôi mắt lờ đờ
Quăng lưới thế nào cũng tuột mất ước mơ
Mẹ ơi
Tóc trắng hóa sương bay buốt ngõ
Nước mắt lăn thành sỏi nhỏ
Đêm đêm đón gồng gánh mẹ về
Bàn tay răn reo bẻ cọng rau buồn
Gãy thảng thốt từng đoạn đời heo héo
Khi mẹ đủ đầy, đàn con tíu tít
Bầy vịt con háu ăn quây vịt mẹ xác xơ
Lúc già yếu giật mình. Trống không bốn phía
Đếm hai bàn tay mười ngón gió lùa
Lũ vịt con mải xây tổ của mình
Ân nghĩa như lông tơ trước gió
Mẹ thành khói cơm thơm giữa chiều bão tố
Mẹ trao mồ hôi, tuổi xuân,
yêu thương và hi sinh trời bể
Để nhận về…
Con không dám kể…
mẹ ơi...
Nguyễn Đức Hạnh
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...