Thứ năm, ngày 28 tháng 11 năm 2024
17:41 (GMT +7)

Chùm thơ của Lê Quang Trạng

Bụng núi

Ở nơi bụng núi gió vẫn thổi

đá thở ra hơi lạnh người

tấm ảnh gửi đi nghe xa xôi gợn nghĩ

hun hút dưới chân mình là đá xếp lên nhau

đường quanh eo núi rì rào

những đứa trẻ người Mông cõng củi

nặng hơn cõng đôi mắt núi

nhà vách đất dày

như tấm lưng người đàn ông ngồi xếp giấc mơ

khao khát kết khô

những bóng đèn nê ông lấp lánh phía sương mờ

chỗ chúng ta đứng đã là rất cao

bờ rào không mang hình biên thổ

Đồn Cao bị gió ăn lỗ chỗ

dưới tầng xanh là biết bao tầng xanh

những người con trai, con gái ra đi từ mây, từ rừng

trong số họ có người về, người ở lại

họ đã hóa đá, hóa hoa

trong hôm qua vọng lại bóng dáng nụ cười

khoảng trời sau lưng à ơi

đứa trẻ treo mặt trời trên vành giấc ngủ

bếp lửa nướng khoai ấm ngày xưa cũ

nuôi chiều dài thêm xanh

ở đây, bụng núi, gió vành

bao môi đá như mỉm cười duyên núi

dưới tầng xanh là biết bao mùa xanh… 

Kinh Tầm Vông 

Chẳng thấy tầm vông nhưng vẫn gọi kinh Tầm Vông

vết tích thuở hoang sơ mất dấu

bước chân đàn trâu thành dòng phù sa

những gốc tràm non lớn lên bên những bụi tầm vông

bom đạn đi qua

nực mùi cháy khét

con kinh bao mùa nước chảy

vẫn không tắt được những đám cháy trong ký ức xa xôi...

những đàn trâu từ đồng ra sông

bao lần qua đây mà giờ mất biệt

những đóm lửa trong đêm rên xiết

những đôi mắt đỏ như ngọn đèn

tầm vông thành chiến lũy

hoang tàn sau một đêm

con kinh mang những nỗi đau

những bụi tầm vông hóa thành ngọn đuốc

những chồi non vẫn mọc lên từ gốc xưa cháy khét

vẫn thay nhau giữ gìn tên tuổi kinh Tầm Vông. 

Sông 

Nhánh sông chia đôi dòng tâm sự

hóa đất phù sa điên điển trổ vàng

doi đất lở đứt hàng dương đình trăm tuổi

hóa cát bồi cuối bãi bùng binh

con sóng vỗ mạn xuồng giấc ngủ lung linh

bờ lau sậy trắng chiều ôm kén gió

con bìm bịp lạc bầy rát cổ kêu vò võ

sóng lạc loài khuya con nước buồn hiu

phía cuối trời in dáng mái nhà xiêu

kèo nắm cột ngó nhìn chân tán đá

mùa nắng khô ran đất cằn trơ gốc rạ

mùa lũ trắng đồng con nước rượt đuổi nhau

những con đò xa bến cũ nôn nao

nước của dòng sông đong đầy ký ức

người ra đi, người trở về ray rứt

có một miền thương nhớ để mà yêu! 

Lê Quang Trạng 

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ Nguyễn Nhật Huy

Thơ 1 ngày trước

Thơ Tô Hoàn

Thơ 2 ngày trước

Giọt chiều dưới nón

Thơ 3 ngày trước

Hoa dâng thày

Thơ 4 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 5 ngày trước

Thơ và lời bình

Thơ 2 tuần trước