Bài hát ru con
Duy Đắc
Mưa Sa Vỹ
Cơn mưa thành phố vùng biên
Hạt mưa con gái như thuyền gặp sông
Vấp vào cái nắng Ka Long
Đổ tràn trên phố bẻ cong nhịp cầu
Hàng cây ngả ngớn bên nhau
Ngửa lòng lá bỗng khoe mầu tươi xanh
Mưa theo chân khách bộ hành
Từ Trà Cổ mưa vòng quanh viền trời
Hạt ra Móng Cái đi chơi
Hạt lên Sa Vỹ hát lời núi sông
Hạt vào rừng để gieo trồng
Hạt ra biển hóa cầu vồng chân mây
Tôi về Sa Vỹ chiều nay
Nghe mưa bừng thức hồn cây hồn trời
Dòng Ka Long lấp lánh trôi
Tiếng Tổ quốc, tiếng đất trời biên cương.
Đặng Thị Thanh Hương
Sám hối
Em để lại nỗi buồn trong ngôi nhà ấy
Bỏ lại anh bầm dập vết thương lòng
Trái tim hân hoan, tình như lửa cháy
Em thênh thang cất bước một con đường
Mười năm qua ngọn lửa giờ nguội tắt
Đường em đi nắng gió tơi bời
Những kỉ niệm về em trong anh đã chết
Anh ra khơi theo sóng nước một người
Ngôi nhà xưa nỗi buồn đông cứng lạnh
Gió lùa bên kia mưa táp phía bên này
Cả hai ta chẳng ai cài then cửa
Chỉ tội con mình vừa sớm tiễn thơ ngây
Mười năm trôi theo niềm tin khờ dại
Đời đàn bà được mấy mươi năm
Nhan sắc - tình yêu vụt bay theo gió
Trắng trên vai ta những mê sảng, thăng trầm...
Có thể sám hối nào cũng là điều vô nghĩa
Sai lầm theo ta như tất yếu trong đời
Nhưng còn một thiên đường em vẫn giữ
Lấp lóa mặt trời xưa qua tiếng con cười...
Bài hát ru con
À ơi con mẹ ngủ chưa
Vòng tay nào đủ gối vừa đêm thâu
À ơi lòng mẹ sông sâu
Thương con từng đợt sóng dầu dãi bơi
Con xa mẹ lạ vành nôi
Tiếng con gọi mẹ quên nơi gọi bà
Từng đêm ủ lại câu ca
Ngẩn ngơ mẹ hát hóa ra ru mình
Bao giờ rau diếp làm đình
Lời ru đắng ngắt cuộc tình xa xưa
Mẹ như hạt nước đêm mưa
Rơi ngoài đáy giếng vẫn thừa trắng trong
Vần xoay số phận mẹ mong
Gỡ thời gian dệt nỗi lòng thành mây
Che con rợp bóng sau này
Dù cho rau diếp đắng cay cũng thường
Đình xây mở gió xua thương
Cho con Trạch cõng đêm trường đi qua
Rồi đây dưới gốc cây đa
Không còn chú Cuội mắt lòa ngồi canh...
Nguyễn Hồng Phượng
Bóng con
Từ ngày ở cảnh phân ly
Sẻ đàn mẹ dắt con đi tội tình
Nắng mưa vụng dại mưu sinh
Khom lưng lụy cửa khép mình ngõ sau
Đồng tiền thế lực hiểm sâu
Cán cân công lý trước sau sẽ bằng
Người dưng mượn gió bẻ măng
Con về với bố cắn răng mẹ ngồi
Phận người "mây dạt, bèo trôi"
Những tầng địa ngục lở bồi là đây
Mẹ còn hai cánh tay gầy
Ôm căn nhà trống đựng đầy bóng con.
Nguyễn Hữu Quý
Hà Nội lắng nghe em
Tặng J.Fossenbell *
Hà Nội, lắng nghe em
những câu thơ không viết bằng tiếng Việt
dưới vầng trăng vành vạnh sông Hồng.
Hà Nội, lắng nghe em
nón lá, áo sen
đọc thơ
bên những tấm bia tiến sĩ.
Hà Nội dắt em đi
chẳng vì những lớn lao nghìn năm thành phố
bé nhỏ thôi, chỉ một nụ cười
sáng trên bùn châu thổ
hay giọt giọt âm thanh trên chiếc lá xanh rờn
Hà Nội chầm chậm em
cùng tiếng rao hẻm nhỏ
những gánh gồng,
những bước chân không cần phiên dịch
câu thơ em kĩu kịt nỗi nhọc nhằn…
Hà Nội buồn phiền em
bởi những bất cần cầm tay lái,
rùng rùng chuyển động hơi men
khát khao tốc độ
không phải bằng đôi chân của họ.
Thành phố em không ngủ
vì những tiếng cười to.
Hà Nội thử thách em
với vài món ăn làm cạn kiệt thèm muốn
market - dog meat **
dấu hỏi từ thực đơn kỳ lạ.
Hà Nội quyến rũ em
bằng lộp độp mưa rơi
và
thích ngửa mặt cười, miệng rộng như sông…
giọng nói mơ hồ như nước…***
Đó mới là điều yêu dấu nhất
từ đáy lòng mình
Hà Nội, lắng nghe em!
------
* Nữ thi sĩ trẻ người Mỹ, tác giả của những bài thơ
rất ấn tượng về Hà Nội như: “Lại được ở giữa lòng Hà Nội”
(In Hanoi, again); “Chợ thịt chó”; “Mô tô” (Motor)
**Tạm dịch: Chợ thịt chó
***Trích thơ J.Fossen Bell
(do nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai dịch)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...