Viết dưới chân núi Sơn Trà
Nguyễn Nho Khiêm
(Tạp chí Non Nước - Đà Nẵng)
Viết dưới chân núi Sơn Trà
hòn đá nô đùa cùng biển xanh
ngoài kia là bạn tôi
là bạn nghìn năm trước
mãi là bạn ngàn sau
lúc buồn đến với đá
lúc vui đến với đá
chúng tôi chơi với nhau không ai nói gì
mà hiểu từng ngọn gió, giọt sương.
Nhiều lúc đá làm giường tôi nằm
đá mềm chân tôi cứng
nhiều lúc tôi làm rêu cho đá xanh
làm mưa cho đá róc rách.
Dưới chân núi Sơn Trà
tôi và đá rong chơi cùng cây cối
thành phố vào thu mây phơn phớt nắng
mặt biển xanh dìu dịu cát vàng.
Biển khắc sóng vào đá
gió khắc thời gian vào đá
người chạm linh hồn vào đá hóa linh thiêng.
Mỗi sắc đá có thế giới riêng
tôi vẫn thích rong chơi dưới chân núi bãi biển kia
nơi bạn tôi nô đùa
giữa mây nước thiên nhiên.
Phan Ngọc Thường Đoan
(Báo Văn nghệ TP Hồ Chí Minh)
Cám ơn cha
cám ơn cha đã cho con chiếc võng
ru giấc ngủ trẻ thơ
qua mùa đông qua nắng hạ
Quạ nuôi Tu hú mỏi mòn…
cám ơn cha đã mớm miếng đầu tiên
khi mẹ khô dòng sữa
khi con đói no chưa lo nghĩ
lúc con chập chững bước vào đời
mỗi khi tết về con vẫn muốn đứng vòng tay
ngày mùng một mừng tuổi cha
chúc sống lâu trăm tuổi
dẫu lòng đắng cay nhìn sương mỗi lúc mỗi dày
trên tóc người đàn ông quảng đại
thời gian… thời gian… không bao giờ đi ngược
cám ơn cha đã cho con tắm mát
trên khúc sông có hoa tím vướng chân bần
trên khúc sông có cây cầu ván
có một con đò cũ kỹ chở mưa nắng
cần cù đưa con đến tương lai
rồi cũng có ngày đò bỏ bến
bóng cha thành trăng tan trên dòng sông
bóng cha thành sương treo trên bông súng
bóng cha thành khói chiều ôm chân rạ
ngóng về nhà xưa
rồi có ngày con sông tắm mát tuổi thơ con sẽ cạn
cây sào chèo chống gãy giữa nước sâu
cha chìm trong bãi bùn vẫn nâng bước chân
nước ròng nước lớn
khi tết về con vẫn muốn đứng khoanh tay
mừng tuổi cha bước qua ngày mới
chúc cha sống lâu trăm tuổi
dẫu chân con đã chạm buổi chiều
và cha đã bước qua bình minh.
Nguyễn Việt Chiến
(Vanvn.net)
Sen phía Tây Hồ
Gương mặt em không một gợn mây buồn
Phía Tây Hồ chiều nay sen đang nở
Tiếng chuông thức trong ngực sen khẽ thở
Em nở rồi đám rước của mùa thu.
Quả chuông khô thao thức dưới mặt hồ
Những ngọn sóng âm thanh không vào được.
Mùa sen cũ bóng lá tàn úa gục
Những thân sen khô rỗng ngủ trên đầm
Giữa sen buồn em có nhớ mong không
Rồi im lặng anh nhìn em như thể
Mùa sen kia không tàn lụi không buồn
Những lá biếc như chiều nay mây biếc
Em tận cùng hương sắc có như sen.
Quả chuông khô trong đám rước im lìm
Trên bùn nước phù du không năm tháng
Nơi trước đó dưới mênh mông vòm tháp
Mùa sen xưa ngân những tiếng trong lành
Em nở rồi đám rước của hồn anh.
Trần Quang Khanh
(Tạp chí Văn nghệ Bình Định)
Phút ngã lòng
Cuộc sống vẫn trôi đi như chưa hề ngưng đọng
Mặt hồ Gươm vẫn bình yên sau cơn lốc xôn xao
Đêm vẫn đen
và ngày vẫn sáng
Người vẫn đi về như chưa hề biết nhau.
Em
Hạnh phúc là một con đường chỉ một lần qua
Hạnh phúc là hành trình chứ không là bến đỗ
Ta một lần bước qua con đường ấy
Và để được đồng hành thật quá gian nan
Em
Ta cứ tưởng mình đã khôn hơn sóng
Cứ tưởng mình đã dò đến đáy sông sâu
Phút ngẩng mặt
Với cú vấp đầy nước mắt
Ta chợt nhận ra phút giây tuyệt đích
Chỉ có thể là phút ngả đầu về phía lòng em
Ta như nai ngơ ngác
Ta như đứa trẻ thèm được vỗ về
Bây giờ xa ngái
Sự vĩ đại lại chỉ là em cùng ánh mắt hiền cúi thấp
Ta ngửa mặt chứa chan.
Nguyễn Hữu Nhân
(Báo Văn nghệ Đồng Tháp)
Chứa
này em sau những rối bời
ta ngơ ngác giữa chợ đời lạ xa
nhìn mình cũng giống người ta
cũng từng đánh đổi thăng hoa mơ hồ
này em sau những xô bồ
ta đưa nhau đến bên hồ đầy trăng
vòng tay nói với nhau rằng
thêm hờn tủi nữa cũng bằng thừa thôi
này em sau những nụ cười
ngàn bông lúa lép ngậm ngùi mùa sau
không đau là dối lừa nhau
mà đau thì kể thể nào xiết đây
này em sau những đắng cay
mình về rửa mặt lau mày soi gương
những đường nhăn rất bình thường
lại ngồn ngộn chứa yêu thương luân hồi.
Nguyễn Thế Thịnh
(Báo Thanh Niên)
Đàn ông
Người đàn ông trèo lên đỉnh núi
Với tay ngắt lấy mặt trời
Cất lửa vào trong khối óc
Lửa lạnh như băng.
Người đàn ông vượt qua ghềnh thác
Lùa tay cả một cánh rừng
Cánh rừng lẫn vào mái tóc
Rừng trắng như vôi.
Người đàn ông đi về vực thẳm
Nhón tay nhặt hòn cuội tròn
Hòn cuội nằm trong đầu gối
Hòn cuội mê man.
Người đàn ông đứng trên mặt đất
Dang tay đón người đàn bà
Đàn bà tan vào huyết quản
Cuộc đời hôn mê.
Người đàn ông về nhà với mẹ
Tựa đầu vào bờ vai gầy
Khoe mẹ những gì có được
Mẹ đong chưa đầy bàn tay.
Nguyễn Trọng Văn
(Đài PT-TH Hà Nội)
Trên cánh đồng mùa gặt
Tôi ngợp lòng, cảm xúc vẹn nguyên
khi đứng trước cánh đồng
làng Bình Dân mùa gặt
Tôi nhuộm đẫm, một màu vàng óng ánh
khi đắm mình giữa biển nắng nhấp nhô
Tôi chiêm bao, như một giấc mơ trưa
có cánh cò trắng trời, chấp chới
Tôi miên man, những dòng thơ viết vội
sóng lúa chín dập dờn, dâng ngỡ tận trời xanh
Cánh đồng làng Bình Dân đang vào phút giây
cháy hết mình
Mẹ tôi chị tôi những người quanh năm mải miết
Giờ là lúc họ thấy như công sức
Được đổi bằng bao tiếng hân hoan
Cánh đồng làng Bình Dân như chỉ một màu vàng
Nắng reo râm ran tấu lên thành điệu nhạc
Tôi bóp chặt bàn tay mình. Háo hức
Mắt đong đầy bao sợi nắng sợi thương.
Dương Văn Mưu
(Đài Truyền thanh - truyền hình huyện Phú Bình)
Nhà cũ
Nơi mẹ tô đen gác bếp
Bồ hóng còn in trên vết đứt tay.
Nơi cha đặt cây nóc từ hồi hai mươi bảy tuổi
Chiếc giường tre, mẹ trở dạ sáu lần.
Nơi các chị tôi nâng váy theo chồng
Mẹ trốn góc buồng rưng rức khóc trông.
Nơi vợ tôi về cúi đầu khấn vái tổ tiên làm dâu dòng họ
Mẹ rạng rỡ đón mừng.
Nơi con tôi sinh ra
Cội nguồn giờ chỉ còn khắc trên dòng quê quán…
Đêm mơ về nhà cũ
Ánh trăng buông trên bậu cửa
Chum tương góc vườn bàng bạc mặn
Cây nhãn Hưng Yên trở mình trách giận
Hàng cau, giàn trầu lặng thinh
Những giọt mưa tủi phận mình
Mong một mái hiên để nép.
Nhà cũ bán mất rồi
Giấc mơ nào cũng dột…
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...