Trang thơ tết số 3,4,5
Hoàng Vũ Thuật
Cây nêu ngày Tết
Em cắm xuống cây nêu
cây nêu ngày Tết
nơi chót cùng đất nước
em treo lên hạt giống mùa màng
và bông hoa rừng xinh xinh ửng đỏ
người trẻ người già những người
không nhận ra gương mặt
cõng nhau về
bên mâm cơm mới chén rượu sẵn bày
bên khói bếp vẽ lên núi lối mòn
loằng ngoằng chân bước
tiếng rít thuốc lào như chim trói cột
hãy ngồi xuống đây
hãy ngồi
em gọi rừng gọi suối
em gọi bản gọi làng
mười năm em vẫn gọi
trăm năm em vẫn gọi
nếu vắng dáng người ngóng trông
cây nêu cao hơn đỉnh thác
cây nêu dài hơn dòng sông
dưới cây em đứng
đất chuyển rung thân nêu
nước chảy trong mắt nàng Vọng Phu
quẻ này xin cho cha
quẻ này xin cho mẹ
quẻ này dành cho anh
trên ngọn nêu là bầu trời
đầu ngọn nêu là gió
biết anh theo về hay không
anh chớ lạc sang đông chớ nhầm sang ngõ
nhìn cho kỹ cây-nêu-cột-mốc nhà mình nghe anh.
Nguyễn Thị Sáu
Nụ hôn mùa xuân
Có phải đêm qua xuân đã về
Mang nửa câu thơ duyên nợ
Thả vào tôi
Có phải đêm qua xuân đã về
Gói trong lá dong xanh vuông một câu thề năm cũ
Lời yêu thương còn chưa kịp ngỏ
Đợi khúc giao mùa thơ ngỏ cùng xuân
Hình như xuân về lúc nửa đêm
Tẩy trần hoa mai đầu ngõ
Chia lộc đều cho mầm cây nhỏ
Những hạt tròn lung linh
Hình như xuân về lúc nửa đêm
Khi giấc mơ còn chưa thức
Tôi ngủ vùi trên trang sách
Câu thơ say mềm cùng hương quất hương ly
Em hay mùa xuân đã về
Vẽ vào nhà tôi bức tranh ngày Tết
Sắc mầu tươi đẹp
Nét vẽ nào cũng tựa dáng em
Mùa xuân hay là em
Đã lén hôn tôi lúc nửa đêm
Để lại một dấu son môi
Tròn ấm.
Tô Hoàn
Hạt gạo
Con lớn lên bằng hạt gạo đồng làng
Hạt gạo sinh ra từ bàn tay mẹ
Đôi bàn tay tảo tần sấp ngửa, nắng mưa
Hạt gạo gầy dọc câu hát ngày xưa
(Câu hát về hạt gạo)
Hạt gạo trắng, câu hát đầy giông bão
Đời mẹ cũng nhiều bão giông.
Rét cắt da mẹ cắm mạ trên đồng
Nắng đỏ lửa mẹ đội trời tát nước
Bông lúa uốn câu chìm trong nước bạc
Mẹ cùng xóm làng lặn lội thâu đêm.
Mẹ nuôi con lớn lên
Thành người lính lấm đầy bùn đất
Con mới hay
Hạt gạo không chỉ nuôi người
Hạt gạo còn sinh ra những bài ca hay nhất
Bao huyền thoại cũng từ hạt gạo mà ra.
Đàm Khánh Phương
Gửi vào hoa
Mẩu thuốc đắng cuối cùng
Giọt rượu chát cuối cùng
Chừng muốn khóc
trước mầu hoa thắm lại
Hương nồng nàn run rẩy thấm vào ta
Chim lại hót trên vòm lá biếc
Nắng lung linh theo những nẻo phố dài
Lòng day dứt thương về con ngõ hẹp
Gỡ bước mình sang kịp phía ban mai
Thôi dõi mắt tìm bóng hình phấp phỏng
Thôi ngả nghiêng vật vã với nhạt nhòa
Hơi thổn thức mê cuồng như cháy bỏng
Đỡ chân mình những chặng đường xa
Nhả hơi thuốc cuối cùng nhẹ bỗng
Hắt cạn li giã biệt chút yếu mềm
Nghe dịu ngọt một bài ca mới
Đêm ngập tràn giây phút...
Ngập tràn em...
Nguyễn Hữu Bài
Nhớ tiếng mõ trâu…
Lốc cốc
Tiếng mõ trâu vọng về thành phố,
Lẫn vào bề bộn âm thanh
Chiều chậm, trời Lam Vỹ nhòa sương bạc
Chiều chậm, trời thành phố điện sáng bừng…
Trẻ trâu vơ rơm rạ đốt ống lam
Đánh sảng mòn góc ruộng khô
Chân tay tím tái trong gió rét
Nghe lốc cốc biết trâu luồn trên đồi cỏ nhật
Lại mải mê chơi trò tuổi thơ!
Người già ngồi hong tay bên bếp lửa
Lo cái Tết tháng Giêng đến gần
Nghe lốc cốc vọng về
Biết đàn trâu nhà không lạc.
Bộ đội đóng quân trong rừng
Nửa đêm hành quân lên Tây Bắc
Trong hành trang, tiếng lốc cốc
Cứ xa dần, xa dần...
Giữa thành phố cao tầng
Chiều nay cứ vọng về lốc cốc
Tiếng vọng từ ký ức
Lốc cốc, lốc cốc…
Nguyễn Thị Minh Thắng
Về Tuyên Quang
Vượt đèo mây đèo gió
cây cỏ bên đường ngút ngát xanh
Ơi sông Gâm, sông Năng hay mạch nguồn nào
khiến con gái Tuyên Quang
mắt thẳm xanh
da trắng ngần…
con gái Tuyên Quang như trái cấm
ngẩn ngơ
Ngược nguồn
vượt sông Lô cuồn cuộn
nghe sóng vỗ dội khúc quân hành
nghe ngựa hí dồn chân thác đổ
nghe tiếng Người dõng dạc
thề non sông
Về Tuyên Quang nghe điệu hát Sình ca
da diết quá Lưu Ba ơi!*
Tình yêu xưa
mà thác mơ trắng xóa
dội Na Hang
như gõ trái tim mình.
____________________
* Theo truyền thuyết dân tộc Cao Lan, Lưu Ba
là cô gái đẹp đã đặt lời cho các điệu hát gọi là
Sình ca và nàng hát suốt 13 ngày đêm không ăn
không ngủ rồi chết.
Hồ Triệu Sơn
Ký ức Thái Nguyên
Thái Nguyên một chiều
trở lại
chang chang nắng nhắc nhớ gì
một góc sân trường
phượng đỏ
vui buồn thắc thỏm mùa thi
tán bàng xanh
nắng vàng
em áo trắng
Thái Nguyên da diết lắm ngày về
trường còn đó không em
ở đó
rừng cọ đồi chè xao xác hồn quê
một cốc tình sóng sánh đam mê
chiều Thái Nguyên ngon như uống được
như câu then em hát
chưa nói với em
ta tự dối lòng
theo câu sli về
chỉ gặp một mình
dạo vườn hoa sông Cầu không em
đi dạo
em như gió vu vơ khỏa nhớ đầy chiều!
Hồ Đăng Thanh Ngọc
Khi chúng ta không còn gì
Khi chúng ta không còn gì
chúng ta còn bàn tay nắm
ngón tay thon dài như tiếng đàn tranh
lúc đó không gian xanh đẫm sương
và dòng sông ngoài kia đang chảy
không gốc gác gì nơi này
nhưng chốn yên tĩnh rêu phong
vẫn là nơi đang lưu dấu em
như hơi thở em đang neo trên lá
và ý nghĩ em giăng ngang bầu trời
“thành phố như một cành cây khô
thành phố lặng im sương khói bốn mùa
lặng lẽ đến lặng lẽ quay về…
trong căn phòng nhỏ em nằm nghe mưa
kể câu chuyện về những Huế u buồn
còn lưu dấu trong những ngõ hẻm
ngập ngời bóng cây
và những con đường sạch sẽ
khi không còn gì để nhớ
thành phố sẽ chiếu lại hình bóng em lang thang
trên con đường nhỏ
những bước chân vô định
trên hành trình vô định với một tình yêu vô định
mùa thu không chỉ là mùa của lá rơi
còn là mùa của em đi sâu vào đêm
khi chúng ta không còn gì
anh còn bóng hình em đầy trong mắt.
Trần Mạnh Hảo
Tết này mẹ vẫn đợi con
Thời gian bậu cửa đã mòn
Tết này mẹ vẫn đợi con trở về
Nỗi niềm gió bấc xa quê
Tết phương Nam níu người mê mai vàng?
Chiều ba mươi ghé đầu làng
Biết đâu con chẳng quá giang xe đò
Mẹ về nhóm bếp co ro
Gió đừng đập cửa làm cho mẹ mừng
Còn hơn ngồi đợi người dưng
Nỗi chờ mẹ đếm héo từng ngón tay
Mưa phùn không đủ cánh bay
Để mang cái lạnh ngoài này vào con
Hoa đào năm ngoái còn son
Cọng rơm gió bấc thổi mòn ổ xưa
Đợi con sợ nhất giao thừa
Khói hương trời ấy có chừa ai đâu
Biết con nhớ rét bạc đầu
Bổ dưa hấu đỏ chạnh màu đào phai
Nắng vàng chói lọi hoa mai
Có thương buốt giá hoài thai hoa đào?
Mẹ như cây chuối bờ rào
Lá khô còn đắp ấm vào thân cây
Sờ lên mái tóc rễ cây
Chợt nghe mưa bụi trắng tay người về…
Nguyễn Thành Phong
Dưới mái hiên quê
Đã đi suốt những chặng đường tít tắp
Những khúc bằng, khúc ngoặt, khúc ngang
Nghe chuyện lạ bốn phương không lạ nữa
Về ngồi dưới hiên quê thư thả ngắm làng.
Lá khô cũ vun thêm vào đống rấm
Trong vườn xưa khói ấm thơm nồng
Nghe rét ngọt giữa chiều đang trở gió
Cây âm thầm chuyển nhựa cuối ngày đông.
Rồi ràn rạt nảy búp chồi xuân mới
Những vòm xanh khao khát lá cành
Rồi qua nắng qua mưa qua bão tố
Rụng xuống vườn nhẹ những bước chân.
Nào người mới hãy lên đường đi nhé
Đừng ngại gì gian khó với tai ương
Rồi thanh thản trở về nơi chốn cũ
Chỗ tôi ngồi đây hiên vắng cây vườn…
Văn Công Hùng
Chiều lên
cỏ mềm xanh nỗi phiêu diêu
cây nghìn năm tuổi và điều vu vơ...
tôi ơi tôi chợt tình cờ
hoa đương thắm lại đợi chờ thì xanh
trời nghiêng về phía mong manh
những điều thăm thẳm chợt thành thân quen
người đi ngày lặn vào đêm
bàn tay thức mở ngón mềm bâng quơ
một triệu năm đến bây giờ
tôi và ngọn gió vẫn chờ chiều lên...
Doãn Long
Khúc hát ngàn xanh
Cây cột, cái kèo giữ nếp nhà trên núi
Khói bếp nhóm lửa bàn tay đi rẫy
Sưởi ấm dòng nước dưới khe
Mùa nào tra hạt, ngày này cấy cây.
Tiếng chim khô giọng thức rừng
Cây măng thương người ngủ đất sang đông
Vươn cánh búp non mà lớn
Chín bậc nhà sàn em từ bé leo lên...
Bản mình nhìn qua liếp vách màu xanh
Cửa sổ nhà sàn ken nắng
Lời ru mẹ vùi ngô bếp củi
Nuôi nấng cho núi rừng khúc hát ngàn xanh.
Nguyễn Kiến Thọ
Ngõ nhà mình có tên
Một tấm biển tiu hiu như trang vở học trò
Trên cái cột sơn vằn trắng đỏ
Thế là ngõ nhà mình có tên
Từ hôm qua, khi tấm biển mọc lên
Không dễ thương, không dịu êm
Như tên đất tên đường tên phố
Cái tên chỉ vẻn vẹn con số
Không thấy kiêu sa không thấy sang hèn
Nhưng cũng là một cái tên
Còn hơn từ hôm kia về trước
Mình chẳng làm sao mà chỉ được
Ngõ nhà mình ở đâu
Ngõ nhà mình ở đâu?
Lọt thỏm trong thành phố đang sức vươn Phù Đổng
Chống chếnh bên những cái tên ồn ào, sáo rỗng
Nhà nghỉ Hoa Lan, nhà nghỉ Sóng Thần...
Những học trò, bè bạn, người thân
Hỏi thăm đến chẳng làm sao chỉ được
Cái ngõ được định danh bằng cái tên thật ngượng
Ngõ nhà nghỉ phường Đồng Quang
Thôi, từ nay lịch sử sang trang
Ngõ nhà mình đã đàng hoàng tên mới
Không mĩ miều cũng là tên để gọi
Ngõ nhà mình ngõ nhà mình ơi...
Nguyễn Tuấn Anh
Viết ở giàn khoan đêm giao thừa
Ước gì có cánh bay cùng én
Để về với mẹ đón xuân sang
Mẹ già thế mà con thì xa thế
Hai góc trời mẹ Bắc con Nam!
Cũng giờ này ở mùa xuân năm ngoái
Hai mẹ con ninh bánh đợi giao thừa
Nghe náo nức tiếng mùa xuân vẫy gọi
Ánh lửa hồng soi tỏ ước mơ xưa
Ước mơ xưa nay đã thành hiện thực
Ruộng nhà mình cao lại những bờ ngăn
Sân Hợp tác biến thành sân bóng đá
Ruộng nhà nào nhà ấy tự do chăm
Không còn cảnh ngày công ba lạng thóc
Khi xuân về lo Tết toát mồ hôi
Không ai nhắc câu “No ba ngày Tết”
Và khi ăn con phải nhớ trông nồi
Ôi! Kỳ diệu một bước lùi sáng suốt
Cảm ơn ai rẽ lối mở đường
Ôi! Vui quá nền văn minh lúa nước
Đã vươn lên theo kinh tế thị trường
Năm mới đến mừng mẹ thêm tuổi nữa
Đêm giao thừa nhớ mẹ quá đi thôi
Chắc giờ này mẹ cũng bên bếp lửa
Cũng rộn ràng nghe tiếng bánh chưng sôi
Ngoài giàn khoan con cũng bên ngọn lửa
Ngọn lửa pha ken rực sáng một khung trời
Sóng vỗ nhịp hay gió xuân vỗ nhịp
Ngọn lửa hồng hay bóng mẹ giữa trùng khơi.
Nguyễn Trọng Hoàn
Không dưng mà nhớ
Thung thăng bước dạo phố phường
bỗng hun hút nhớ nẻo đường không tênQuên người nhớ, nhớ người quên
đi trong vỡ nát - nhớ bền vững xưaGặp người đón, nhớ người đưa
tránh người quen - nhớ người chưa biết mình
Thoảng qua - nhớ cuộc chung tình
nửa đêm nay - nhớ bình minh thuở nào
Nhà chật thấp - nhớ trời cao
vườn mận sực nhớ vườn đào đương hoa
Bên mình - chợt nhớ người ta
ban mai ngơ ngẩn nhớ ra buổi chiều
Cuộc dây lặng nhớ cánh diều
không dưng - quặn nhớ những điều hư vô...
Ngô Minh
Thơ tặng tuổi
tuổi ơi
tuổi đi đâu ở đâu
khuya lại lén về trắng bầm chân tóc
soi tìm không thấy
chỉ gặp gương mặt khốn khó một thời
chằng chịt dấu chân chim chân tuổi
ai nhuộm tóc thoa phấn cạo râu
như phù thủy làm phép thiêng đuổi tuổi
ba ngày sau tuổi lại trở về
uể oải đi trong ánh chiều vàng vọt
gà chưa gáy tuổi đã thức ta dậy
ta gánh tuổi mỗi ngày như gánh núi
tuổi ơi
xuân về bắt ta thêm tuổi mới
sao chiều qua em đến
tuổi bỗng biến đi đâu
trước em ta thành trẻ nít
luống cuống đứng ngồi ríu rít nói năng
em trẻ xinh hóa quan tòa nghiêm nghị
hay em đã ăn mất tuổi của ta?
em gọi bằng bác tuổi về sầm sập
em gọi bằng chú tuổi chạy dọc sống lưng
em gọi bằng anh ta không còn tuổi!
Phạm Văn Vũ
Thấy trên giấy một dòng chữ đỏ
Những hạt bụi cuối cùng trên bàn ghế được lau
Ấm trà trên khay vừa nóng
Tivi bắt đầu tí tách màn pháo hoa
Đêm nay hình như rất nhiều bài hát
Cu Mão miệng còn ngậm kẹo đã ngủ quên
Anh em Tuấn Bách lơ mơ nghe bà kể chuyện
hoa thủy tiên ngày trước
Bé Chi nhìn chị Hiếu em Trà xếp bánh hình ngôi sao
Cu Ân lon ton bên ông lặng lẽ gấp áo cũ vào ngăn tủ
Một con nhện đứt tơ
Chạy vội vào sau cửa
Nó là khách mời
Xông đất nhà ta
Ngồi giở lịch tìm trang
Thấy trên giấy một dòng chữ đỏ.
Nguyễn Hưng Hải
Ngày không hoa đào
Không đào, không quất vườn nhà
Chỉ hoa mận trắng như là áo ai
Xa trông như cánh hoa nhài
Gần như cánh bướm đậu ngoài hoa chanh
Đào không thì mận, đã đành
Đầy vườn hoa trắng nên anh thẫn thờ
Đâu rồi cành mận năm xưa
Đâu rồi quả mận ai vừa mới rung
Mưa phùn gió nhẹ nở bung
Đầy vườn hoa trắng mà không thấy về
Tết này người ở xa quê
Mưa rơi hoa mận đầu hè rơi rơi…
Tết này vẫn chỉ có tôi
Giao thừa ra gốc đào ngồi, nhớ ai…
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...