Thứ ba, ngày 26 tháng 11 năm 2024
00:55 (GMT +7)

Trang thơ

                                                                                                                                    

Thy Nguyên

Nhật ký Covid

Thành phố sáng nay

như người đàn bà góa bụa

Môi phố cuồng thâm

Mắt nhà xám lạnh

Mảng màu mái hiên nhòe dấu

Tôi khóc hay mưa khóc?

Gió tạt tôi hay ý nghĩ sinh tồn tôi?

Bên kia bờ Tây

Cái chết trải dài bất động

Đất người

Không nến, không hoa...

Triệu triệu linh hồn

không biết vì sao họ chết

Triệu triệu linh hồn

không có lý do để chết.

Sáng nay

Khu phố tôi

Chỗ người đàn ông vá săm lốp

vương vãi ước mơ.

Chiếc tay áo bác thợ cắt tóc

thõng xuống ghế đu

ngạt mùi cơm áo.

Chợ eo óc

Lác đác bán mua

Không ai muốn nhìn rõ ai cả

Mớ rau non

Bụi cải nõn

Con tôm, cái tép

Nhường chỗ mà ươn.

Không còn những cánh cửa

Mở rộng đón gió

Gội mưa bội sinh

Nhà nhà im lặng

Người người im lặng.

Trời mỗi ngày mỗi hẹp

Tôi thừa ra sau bản tin thời sự

Tích tắc giây, tắt lịm tiếng chuông

Đâu đó thế giới

vừa thêm người lẫn vào cát bụi.

Có gì như nút thắt ngàn năm quên cởi.

Tôi lạc phố mình

Mắt tôi nghiến chặt

Tôi khóc hay mưa khóc

Gió tạt tôi

hay ý nghĩ sinh tồn tôi?

Không biết nữa

Giá có thể xé được

Nhật ký này.

Văn Công Hùng

Tháng Giêng Covid

lại tháng Giêng

gió nghiêng như chợ tết

em mắt biếc thị thành chân giẫm ngõ quê

con cá quẫy trong thau bông hoa bừng trong lọ

những con đường thâm thẫm bụi xuân

tháng Giêng những mảnh tường nứt lộc

tiếng mái tơ óng ả góc vườn

lưng căng nứt mắt như vừa bị chói

vệt bùn non ngơ ngác chân người

tháng Giêng nước Việt rau củ tràn trề ngập ngụa

người nông dân khóc tiễn giấc mơ mình

giấc mơ đóng học cho con, sửa căn nhà dột

giấc mơ tự mình đong giọt mồ hôi

tháng Giêng khẩu trang tháng Giêng Covid

tháng Giêng những câu thơ tự đến tự đi

tháng Giêng mong một ngày được nắng

vệt rêu ở kẽ nhà tươi như một bông hoa...

Chiều 27/2/2021

Quyên Gavoye

Bài thơ viết cho ngày mai

Bất chợt một con phố

Nơi đây đêm qua

Từng đoàn xe nêm dòng vội vã

Sáng nay hửng mặt trời

Phố chìm vào yên lặng

Trên cành cây

Dưới vòm trời

Tôi nghe tiếng con chim hót

Tiếng hót líu lo

Tiếng hót tự do

Như lần đầu tôi được nghe

Đừng sợ!

Cứ tận hưởng bầu trời

Cứ thong dong trong một cuộc dạo chơi

của một ngày yên bình bất chợt

Đừng sợ!

Không phải là giam cầm

Không phải là chia cách

Tôi tự do

Chúng ta sẽ gặp lại

Đừng sợ!

Hãy tưởng tượng

Ta đang sống giữa mùa đông giá buốt

Ngả đầu vào đất mẹ nghỉ ngơi.

Đừng sợ!

Mùa xuân sẽ quay về

Hạt sẽ nảy mầm xanh

Phố lên đèn và xe nêm dòng tấp nập

Chúng ta sẽ gặp lại nhau

Trên cành cây

Dưới vòm trời

Tôi nghe tiếng con chim hót

Tiếng hót líu lo

Tiếng của tự do

Tiếng của hi vọng

Tiếng hót vọng ra từ trái tim tôi

Hoa Diên Vỹ

Ước

Nhắm mắt vào lại ước những ngày xưa

Trẻ tung tăng chạy đùa vang ngõ nhỏ

Đẫm mồ hôi mặt vẫn tươi hớn hở

Trốn đi chơi ầm ĩ cả xóm làng.

Ước sáng ngày thức dậy chẳng hoang mang

Ca nhiễm mới bắt đầu quay đếm ngược

Bệnh nhân cũ khỏi thêm nhiều hơn trước

Cô rô na nhất định chịu thua mình.

Uớc đi làm sẽ lại thật tươi xinh

Không khẩu trang giống ninja bên Nhật

Được tán chuyện bạn bè là vui nhất

Tối hẹn hò đánh võng quán cà phê.

Trả yên bình cho khắp nẻo thôn quê

Trả thành phố ngọt ngào đêm hoà nhạc

Trả trận bóng tiếng hò reo như thác

Trả em thơ vui cắp sách đến trường.

Và nụ cười sẽ vượt mọi trùng dương

Đem hy vọng sưởi ấm toàn nhân loại

Để hạnh phúc như cây đời xanh mãi

Khắp thế gian sức sống lại chan hoà.

Nguyễn Thanh Hải

Hoa loa kèn ngừng thổi điệp khúc cách ly

Đã liểm điểm vài cơn mưa rồi em

như dự báo sẽ qua thôi những ngày đỉnh điểm

hoa loa kèn thổi vào tháng Tư giai điệu trắng (*)

điệp khúc “ở đâu yên đó”, đơn sơ lại hùng hồn

trong khuôn khổ tháng Tư

Điều gì đã làm chúng mình cách ly

thôn xóm cách ly

nhà nhà cách ly

những điệp khúc cách ly

cung đường cách ly, tòa thánh cách ly,

tượng thần cách ly…

cả thế giới ngoài kia

Anh lại va vào đêm mất ngủ

trăn trở nằm nghe tiếng loa kèn

thổi trong đám trắng màu hoa lễ

sớm mai lại sợ mọc thêm trên đài

những con số ly thương

Cầu nguyện và sống chậm như phù sa, em ạ

bầu bí yêu thương như cách mà quê hương mình

mỗi người trong cuộc chiến thầm lặng

hôm nay là một người lính

hãy ở đâu yên đó như ông bà, cha mẹ từ ngàn đời

có bao giờ rời khỏi xóm làng đâu

Đã liểm điểm vài cơn mưa rồi em

ngửa mặt đi, hứng vài giọt khát cho đã thèm

rồi hãy thấy thương thì nhớ, nghĩ thì làm như tất cả

những dòng sông đều chảy, vì đó là cuộc sống

và hẳn rồi, hoa loa kèn sẽ ngừng thổi lên trời

điệp khúc cách ly.

------

(*) Ý thơ Trần Quang Quý

Nguyễn Thúy Quỳnh

Những đống lửa ở India

Trong mỗi đống lửa có một con người

Trong mỗi vạt tro có nhiều con người

Họ đến đây từ nhiều nơi, bằng nhiều chuyến xe,

trên nhiều con đường

Về cùng một chốn.

Bãi đất trống nào cũng có thể thành nhà ga Âm Dương

Những băng ca xếp hàng trên mặt đất chờ lượt.

Người khiêng hôm nay có thể là người nằm đó sớm mai

Những cuộc tiễn đưa không báo trước

Củi đưa tiễn người đi sắp nhiều hơn những cánh rừng

Nước mắt tiễn người đi đã nhiều hơn nước sông Hằng.

Rồi khét cháy bập bềnh trong nước

Rồi vùi dập dở dang trong cát

Trùng trùng lớp lớp.

Ôi, India

Cuộc chết chóc này không có trong Mahabharata (*)

Những đống lửa từng giờ, từng giờ nhân lên, lan ra

Thiêu đốt tâm can tất cả chúng ta.

-------

(*) Một trong hai sử thi cổ vĩ đại nhất của Ấn Độ,

được coi là "Đại bách khoa toàn thư" về Ấn Độ cổ xưa.

Người Ấn Độ có câu ngạn ngữ: "Cái gì không thấy

được ở trong Mahabharata thì cũng không

thể nào thấy được ở Ấn Độ".

Bùi Việt Phương

Gửi một dịu hiền

Sớm mai khi anh cần đến điều hòa và điện thoại

Em đã khoác lên mình bộ đồ bảo hộ

Có sức nóng nào như tâm dịch Bắc Giang.

Giọt mồ hôi của em thành điểm tựa

Sự sống vượt lên giành từng phút từng giờ

Phía bên kia kẻ thù giấu mặt

Em ở đây bình thản trong ánh mắt

Ánh mắt làm nên phần sáng của cuộc đời

Đẩy dịch bệnh vào đường cùng bóng tối.

Người như em ngày thường ít nói

Trước khi làm bác sĩ,

từng là người học văn

Sách cũ chiều qua xếp vội

Áo đẹp mua lâu rồi vẫn mới

Bận rộn quanh năm với sinh mệnh con người.

Ngày mai tên em vẫn rất dịu hiền

Cuộc chiến sẽ càng quyết liệt

Có thể bước chân trở về mệt mỏi

Có thể gặp lại nhau nghẹn ngào không thể nói

Nhưng phía sau lưng em khi ấy đã là bình yên

Em thấy không

Mải miết bên em như một niềm tin

Sông Thương ngoài xa kia vẫn chảy…

Vân Khánh

Cách ly

em biết nói gì với anh lúc này

nỗi âu lo là có thực

mỗi phút mỗi giây đi qua

đem theo tiếng thở dài

thêm một F

thêm một nỗi buồn rũ xuống.

Cách ly cách ly

là điều em không muốn

anh dỗ em đừng khóc

đôi mắt đong nỗi hoang mang mỏi mệt

thương nhau hơn bao giờ.

những người đàn bà

thôi không than van

nói với nhau về F

bằng ánh mắt cảm thông

và em cũng thế.

trách cứ để làm gì?

anh à

em vừa cắm một bình hoa đẫm sương đêm

để bên ô cửa sổ

tin rằng bão tố sẽ qua nhanh

F không còn được nhắc trong bữa cơm chiều.

Đừng cách ly

thế giới đầy tiếng cười trẻ con khúc khích…

Nguyễn Văn Song

Giờ học văn mùa Covid

Ô cửa webcam hiện ra

Tôi gặp lại những khuôn mặt đã mấy tuần không gặp

Có phải vì thế mà những nụ cười tăng hết cỡ khuôn hình

Tiếng nói vọng hết chiều âm lượng

Và mắt nào cũng loang loáng sương đêm

Tôi lúng túng chia sẻ màn hình

Bài học hiện ra những câu thơ của Hàn Mặc Tử

Vĩ Dạ tươi non bên bờ sông Hương

Tràn ngập những khuôn hình trong lớp học mùa Covid

Tôi nghe vọng từ bên kia những ngập ngừng câu hỏi

Những cồn cào thanh xuân trong bốn bức tường

Những thổn thức từ câu thơ Hàn hoà cùng bản tin buổi sáng

Đều lấp loáng con thuyền có kịp bến sông trăng.

Giờ học kết thúc

Những bàn tay vẫy

Hẹn hò thêm …

Và hỏi: Đến bao giờ….

Có thể hết tháng này và nhiều hơn thế

Dẫu thế nào Vĩ Dạ vẫn non tươi.

Trần Giáp

Tin nhắn từ tâm dịch

“Đố bố nhận ra con”

Trong bộ đồ bảo hộ

Trông con như phi hành gia đang lái phi thuyền

Bố nhận ra con qua đôi mắt rất hiền

Nhận ra bàn tay con,

Lúc ấu thơ

Lướt phím đàn khe khẽ

Giờ đây, đôi bàn tay be bé

Hết giờ làm tháo găng, nhợt nhạt nhăn nheo.

Con đã được nghỉ chưa?

“Giờ cả đoàn mới đang ăn tối ạ”.

21h rồi!

“Mẫu xét nghiệm còn nhiều, 2 giờ sáng sẽ tạm xong”.

“Bố lo cho con phải không?

Ahi hi!

Ngoài giờ làm chúng con cười khanh khách.

Chuyền tay nhau chai nước chanh leo vắt

Gắn vài dòng nguệch ngoạc yêu thương:

Tặng các bạn Thái Nguyên

Bắc Giang yêu các bạn thật nhiều".

“Hộp cơm chiều bọn con đánh hết veo

Con rất khỏe, các bạn con rất khỏe

Bố đừng lo gì

Bọn con

Là những chiến binh”.

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Giọt chiều dưới nón

Thơ 9 giờ trước

Hoa dâng thày

Thơ 1 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 2 ngày trước

Thơ và lời bình

Thơ 1 tuần trước

Thơ Khuất Bình Nguyên

Thơ 2 tuần trước

Thơ Như Bình

Thơ 2 tuần trước