Thơ Nguyễn Anh Thuấn
Làng tiến sĩ
Làng ấy năm xưa nhiều tiến sỹ
Bây giờ tôi hỏi: mái đình đâu?
Hỏi gió?... Gió trốn vào khe núi
Hỏi trời?... Mây trắng bạc như nhau.
Làng ấy năm xưa nhiều tiến sỹ,
Bây giờ tôi hỏi: khói hương đâu?
Một đám dông dài inh ỏi xóm
Em nhắn anh về - thêm khổ nhau!
Thì đây - bia đá vùi trong cỏ
Nửa làng xiêu vẹo mái nhà tranh
Thì đây - mối nhấm vào gia phả
Hoa rơi không có kẻ giật mình!
Có cây gạo cũ giờ phơi rễ
Có con gà trắng gáy chiều vàng
Có em - không biết già hay trẻ
Có đò - không biết lúc nào sang...
Thì biết tìm ai ngoài bãi vắng?
Con sông đổ nước trắng hai bờ
Bên bồi xa khuất, toàn bên lở
Sóng vỗ đau đời, tóc bạc phơ...
Hà Bắc 1988-1989
Rơi...
Rơi giữa bầu trời
rơi trên biển...
Xót đau!
Giá được như năm 1972
Lao thẳng vào đội hình bọn cướp!
Rơi và rơi...
Nào ai biết được
Biển thì sâu và trời rộng không cùng!
Bỗng giật mình!
nếu lại rơi rơi nữa...
Bao nhiêu điều vỡ nát giữa không trung...
Tháng 6-2016
(Tưởng nhớ các phi công rơi trên biển)
Thái Nguyên ơi!
Thái Nguyên ơi! Sao mà thương đến thế
Thái Nguyên ơi! Sao mà nhiều cách trở
Đường trập trùng mây núi thuở nào xa…
Tôi bơ vơ như một kẻ không nhà
Tôi lạc bước giữa chiều đầy sương khói
Ôi quá nửa đời người chưa gặp suối
Chưa gặp em ở chốn thật của mình!
Phố phường xa ai chả biết đẹp xinh
Một tình yêu không dễ gì cưỡng nổi
Gió cứ thổi. Và cây thì bối rối
Mây cứ bay. Và suối cứ đợi chờ…
Để tôi thành một kẻ bơ vơ
Nửa tỉnh nửa quê nửa đồng nửa núi
Để tôi khát cháy lòng bên ngọn suối
Giữa trong veo muốn hát lại đời mình!…
---
(Chú thích của Tòa soạn: Nhạc sĩ Đặng An Nguyên
đã phổ nhạc bài thơ này, làm nên bài hát
“Chiều quê hương” rất nổi tiếng ở Thái Nguyên)
Nguyễn Anh Thuấn
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...