Thơ của Lý Hữu Lương
Chân trần
Về làng
ngang những cung đường gồ ghề sống trâu
gặp ruộng bậc thang
ngày ngày mẹ gieo hạt
mỗi sáng em tôi chân trần lên lớp
hoa tam giác mạch nở ngăn ngắt tím
kể chưa xong chuyện nghèo khó
Chúng ta nói quá nhiều
chúng ta làm rất ít
chúng ta học rất nhiều
để lần lượt ra đi
rũ quê mình như manh áo rách
không ai dám mặc nơi phố thị
Về làng
gặp những khuôn mặt hoàng hôn
tiếng vắt quăng mình lên bẹn
không thể giấu khuôn mặt tôi
giữa một chiều rất đẹp
tiếng cười ngọt quá đêm không xuống nổi
Bên kia núi, nhà tôi
gió mải lùa qua liếp vách mà thương…
Châu thổ
Trên cánh đồng vừa gặt sáng nay
Con bò cô độc đi trên cái bóng của nó
Không chạc
Không ách
Nó bò tìm những đường cày mùa trước
Tôi gào lên
Hỡi con bò kia mi đã không còn gông - ách
Hãy đi đi!
Nó ngẩng đầu nhìn tôi
Rống lên một tiếng thở…
Trời thu quang quác đàn mây xám
Trổ những giọt bão vào mắt đêm
Nó và tôi lầm lũi đi
Buông tiếng thở nhẹ, thở nhẹ
Nó cúi đầu nhìn đất
Vạt này nắng tái
Vạt này mưa sa…
Ôi, châu thổ!
Lý Hữu Lương
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...