Thứ sáu, ngày 29 tháng 11 năm 2024
00:30 (GMT +7)

Người chở hoa đi ngang phố

Nguyễn Chí Ngoan

Một thoáng thương hồ

Ca nữa đi anh Sáu

Câu vọng cổ đặn đầy nhân nghĩa

Đêm chợ nổi bồng bềnh con nước

Bìm bịp kêu rớt nỗi nhớ nhà ngược miền châu thổ

Đom đóm đêm lạc bầy rực khát ngọn sáng mơ hồ

Cây bẹo trơ vơ cúi đầu uống cạn ánh trăng vàng

Đêm dựa vào trống vắng

Con chó cò thinh lặng trong mớ kí ức những cánh đồng

Cái chữ chao nghiêng nhịp đời mỏi mệt 

Thằng Út đứng nhìn ngôi trường mấy bận rồi thôi...

Có nỗi nhớ vừa gieo mình xuống vực

Cút rượu đế khề khà câu chuyện cũ

Nhịp song loan vỡ đêm gầy 

Khóa chặt nỗi buồn

Câu ca cổ xuống xề nghe mùi ác chiến

Anh Năm vỗ đùi đen đét

Ngất ngưỡng phận người chìm nổi long đong

Kiếp thương hồ rày đây mai đó

Bốn phương là nhà

Biết phương nào ngậm cười phương nào nước mắt

Sau ghe 

Thím Tư ngồi bó gối trên kệ thời gian 

                ngó về chân trời có những giấc mơ ngoan

Ghe thương hồ qua còn sót lại ánh nhìn

Sáng quê

Những chiếc ghe con theo dòng nước tỏa đi

Đời thương hồ mang vác nỗi nhớ nhà vào bờ bến lạ

Sóng nước chực đầy có chở nổi những khát khao?

Bác Hai cấm sào ngay bến cũ

Lúc quây ghe còn khoái chí cười hề

 - Lên bờ tao sống hổng có quen!

Chiếc máy lạch tạch chia đôi làn nước bạc

Tình thương hồ vun sáng một góc quê...

Đàm Khánh Phương

Mẹ

Đêm rợp vành nôi mùi lá sả

Tóc mẹ trùm xanh giấc ngủ con

Dựng một tòa hương hai mái rối

Ẩn trong mỗi sợi một linh hồn

Đêm trắng Trường Sơn nỗi nhớ nhà

Giặc vào mũi súng, vợ chờ xa

Ung dung nằm giữa chòm máy bạc

Tóc mẹ vào che giấc ngủ ta

Giặc cháy bốn bề, mình ở giữa

Đồng đội dìu ra từ trong lửa

Vết thương mát rượi tóc bay xòa

Bóng mẹ rập rờn trên khung cửa

Tôi có gì đâu, một mẹ nghèo

Nhưng là triệu phú của Tình Yêu

Lên cao vượt hết bao tầm núi

Mới biết hình kia - chỗ ráng chiều ...

 

Sơn Trần

 

Người chở hoa đi ngang phố

Bất chấp mọi hỗn âm đang vây quanh

Để nghĩ suy trườn ra khỏi biên độ nhớ

Mùa đi ngang phố

Cùng nụ cười sớm mai.

Thả bình yên theo những cánh hoa ngậm sắc

Vòng thời gian qua các phố buồn.

Gói ghém hương mùa bằng nỗi khát khao

Bó hoa còn đọng sương giãi bày điều đơn giản

Cả búp tay măng một đời cần mẫn

Chăm chút tâm hồn luôn dậy sắc hương

Bất chấp mọi điều nhỏ nhen hiện hữu từng ngày

Đào thải, dửng dưng qua những lần chờ đợi

Đóa hoa vô ưu cười trước gió

Nở đến quên mình khi cuộc sống hàm ơn.

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Thơ My Tiên

Thơ 5 giờ trước

Thơ Nguyễn Nhật Huy

Thơ 1 ngày trước

Thơ Tô Hoàn

Thơ 2 ngày trước

Giọt chiều dưới nón

Thơ 3 ngày trước

Hoa dâng thày

Thơ 4 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 5 ngày trước