Ngày xưa
Ngày xưa
Mái
Những ngôi nhà lợp bằng rạ và gió tươi
Vách
Trát bằng rơm trộn bùn và nắng sớm
Lúa
Và những câu hò
Được đập cùng với sao đêm
Trên cối đá to mùa gặt hái
Ngày xưa
Ánh trăng đêm và mái tóc em
Chải bằng lược gỗ
Và thơ
Chỉ mỏng manh
Như một làn sương ký ức xa mờ.
Xuống động Thiên Đường
Xuống một bậc
Thấy mình hóa thạch
Xuống hai bậc
Ngỡ mình vỗ cánh như chim
Xuống ba bậc
Thấy mình mọc vây như cá
Xuống thêm bậc nữa
Gặp một nghìn ông phật khoác áo sa thạch
Trong động tối
Mỗi ông là một đêm mưa
Các ông bảo:
Cõi thiên đường là cõi đương thiền
Có mười vạn tám ngàn bậc mộng tu
Cứ thanh thản luân hồi từng bước…
Các nhà thơ thành Đồ Bàn
Anh không nghĩ
Quy Nhơn nhiều nắng đến vậy
Nắng chan hòa bể biếc
Quy Nhơn không nghĩ
Thơ các anh có thể nhức đau
Như muối xát đến vậy
Anh cô đơn như ngọn tháp bí mật
Nước Chiêm Thành xưa
Nước của những người đã khuất
Nước của một thời đã mất
Thành lũy cuối cùng, triều đại cuối cùng
Bên bể biếc tàn phai
Anh, con sư tử đá ngậm nỗi buồn của đá
Anh, con voi đá ngàn xưa nuốt gió nhai mưa
không chịu phủ phục
Các nhà thơ ở thành cổ Đồ Bàn.
Nguyễn Việt Chiến
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...