Một số tác phẩm của tác giả Trần Thị Vân Trung
Hoa bất tử
Em đi tìm hoa Bất tử
Chẳng tin - trẻ mãi không già!
Nhưng lòng em hằng khao khát
Tình yêu Bất tử như hoa!
(Sa Pa, 1977)
Nguyện cầu
Khi vui - hãy vui trọn vẹn
Lúc buồn - xin nhớ tới tôi!
Hạnh phúc - mong Người giữ cả,
Khổ đau - xin xẻ làm đôi!
(Noel, 1980)
Mây trắng
Không Trung - anh có nhớ
Chơi vơi - một cánh diều?
Mây trắng - xin dệt áo
Choàng bọc trái tim yêu!
(Phnôm Pênh, 1986)
Gửi chàng thi sĩ Thánh Tông
Xin được gọi là Chàng
Khi Người viết bài thơ lên vách đá
Nét chữ thảo hào hoa như sóng múa
Phút xuất thần thi tứ dạt dào tuôn
Tranh thuỷ mặc ngàn đời thiên nhiên tạo
Chàng đề thơ - biển núi mới có hồn
Em hình dung: Mắt sáng, mặt rạng ngời
Sống mũi cao thanh, môi hồng tươi trẻ
Chàng oai dũng và Chàng thi sĩ thế
Nét chữ này cũng được vẻ hào hoa
Lời thơ nào cũng sang trọng, nhân hoà
Hồn dân tộc sóng dâng đầu ngọn bút!
Chưa khi nào – câu “Non sông gấm vóc”
Lại kém thanh hơn vẻ đẹp nơi đây
Chàng là Vua- vương quốc đẹp xinh này
Niềm kiêu hãnh cháy bừng đôi mắt phượng
Lòng thi sĩ rưng rưng niềm cảm xúc
Vách núi này lưu giữ một hồn thơ
Năm trăm năm sau – Chàng chắc không ngờ
Mình phục sinh trong tim người thiếu nữ
Thời gian phủ bao niềm vinh quang cũ
Riêng - Người Thơ - trẻ mãi tận bây giờ!
(Quảng Ninh, 1993)
Có nỡ xa
(Tặng Th)
Có bao giờ nỗi nhớ thế này đâu?
Từ lúc có nhau - nhớ, thương, buồn,tủi…
Nỗi nhớ xót xa, cuồng điên, nhức nhối
Làm em dịu dàng, bé bỏng, khát khao…
Em cứ run lên - trong nỗi nhớ cồn cào
Cứ muốn nép mình dưới vòm ngực nở,
Cứ lả mềm đi như lá úa
Trong cánh tay Anh - khỏe, ấm, nồng nàn!
Có bao giờ nỗi nhớ miên man
Cứ mãi dứt day khiến em ngơ ngẩn?
Nếu biết rằng - nỗi nhớ đầy tàn nhẫn
Đến thế này - Anh nỡ để… xa không?
(Phnôm Pênh, 1985)
Bất ngờ…!
Bất ngờ - Anh như tia nắng
Chói chang tan lớp sương mờ
Quanh em rực lên như thể
Hào quang một thuở xa xưa…
Bất ngờ - anh thỏi nam châm
Hút em từ trong lòng đất
Khổ đau bao năm vùi lấp
Đưa em lên ánh mặt trời!
Khơi dậy trong em khát vọng
Đốt lên ngọn lửa tươi hồng
Rẩy run đôi tay tình ái
Bỏng trong ánh mắt, làn môi…
Em như một con người khác
Hồi sinh trong nụ hôn anh.
Trái tim mỏi mòn, tê dại
Bỗng nhiên sôi nổi, nhiệt thành…
Bất ngờ như Xuân lại đến
Qua bao sương giá mùa Đông.
Bất ngờ như hoa Đào nở
Trên cây... gầy guộc, lạnh lùng…!
(1987)
Khoảng cách cuối cùng
Khoảng cách cuối cùng làm ta đắm say nhau
Không có trong tay
- viên ngọc ấy cứ lung linh trước mặt.
Trái chín thơm hồng trong vòm xanh lấp lánh
Chẳng khi nào rơi xuống chạm môi anh.
Khoảng cách cuối cùng làm ta khát khao nhau
Mãi mãi trong nhau bao điều bí mật
Một ánh mắt, một vần thơ man mác
Cũng là niềm rung động cả tháng, năm…
Khoảng cách cuối cùng như một lát dao găm
Cựa quậy trong ta bao đêm ứa máu.
Khoảng cách ấy làm ta cháy bỏng
Mỗi khát thèm, hờn giận, đớn đau…
Nhưng chẳng bao giờ ta xóa
- khoảng cách ấy đâu…!
Hư không
(Tặng Thai Sắc)
Đã đành - không tri kỷ
Chỉ một - chút tri âm
- Tiếng đàn lòng ai gẩy
Có kẻ hiểu thấu cùng!
Kìa - Con đường danh vọng
Máu chảy hồng gót chân!
Kìa - con đường tình ái
Thăm thẳm, xa, trập trùng…
Hết nửa đời tìm kiếm
Mang về… một chữ không!
Cười "vỡ ba gian gác"
Cay đắng "đầy đáy chung"
Đỉnh vinh quang - còn đó!
Đáy cô đơn - khôn cùng…
Xin dốc cạn bình rượu
Buồn, vui… cùng hư không!
(Thái Nguyên, 1999)
Mẹ ơi!
(Kính tặng hương hồn Mẹ kính yêu)
Bỗng một chiều Thu trời trở gió
Xao xác heo may, lá rụng tơi bời
Chợt thấy bóng ai như dáng mẹ
Tất tả chiều Thu - sương đẫm vai…
Thắt lại chiếc khăn hình mỏ quạ
Nồng miếng trầu cay thắm miệng Người
Dáng vội vã - "chân đi không đi bén gót"
Suốt cuộc đời - chưa một phút thảnh thơi!
Nuôi một đàn con - cha luôn vắng
Gạo chưa hết tháng - đã trơ thùng!
Một mình mẹ - chạy ngang, chạy dọc
Đầu làng, cuối xóm… lệ rưng rưng…
Thương con - mẹ toàn giành cơm hớt
Ăn miếng cháy đen tận đáy nồi
Mẹ thích đậu, rau hơn cá, thịt…
Bao miếng ngon lành - nhường cả chúng tôi!
Tháng ba, ngày tám - lo thắt ruột
Trong nhà gạo cạn, lúa đồng xanh
Sắn sượng, khoai khô… đành ăn tạm
Xót xa con - như muối xát trong lòng!
Mẹ ơi!
- Chúng con không thể nào quên được
Bao tháng ngày vất vả mẹ nuôi con!
Nay chúng con nhà cao, cửa rộng
Đau đớn thay - cha, mẹ lại không còn!
Hơn nửa đời người - con mất mẹ
Bỗng bơ vơ, côi cút giữa cuộc đời!
Cháu con đầy đàn vẫn không bù đắp nổi
Khoảng trống này - khi mất mẹ…
- Mẹ ơi!
11/2009
Hoa đào xứ Lạng
(Kính tặng hương hồn Mẹ Đoàn Thị Tú Uyên)
Mẹ xưa - tiểu thư khuê các
Đã từng Á hậu Đông Dương
Bàn tay nõn nà búp ngọc
Mắt đen thăm thẳm, mơ màng…
Rời Tam Anh Trang theo kháng chiến
Mẹ là Hoa hậu Việt Minh
Mười ngón tay thon gõ chữ
Như đang lướt nhẹ phím đàn…
Duyên phận số trời đã định
Trai tài xứ Thái bén duyên
Xếp lại bao nhiêu mộng đẹp
Đảm đang thiên chức mẹ hiền!
Vất vả, thăng trầm đất nước
Bao phen chạy giặc, gánh con
Lên rừng - sắn, măng qua bữa
Gót sen rạn nứt, vẹt mòn…
Đôi vai xuôi tròn thuở ấy
Trĩu oằn gồng gánh ngược xuôi
Hàng xáo đêm khuya xay, giã
Tinh mơ - đã thấy bóng Người!
Cha đi công tác quanh năm
Nuôi một đàn con ăn học
Cuộc đời - với bao điều Được - Mất
Mẹ âm thầm - nước mắt lặn vào trong!
Mẹ đã đi vào cõi mênh mông
Hồn thanh thản bay trở về Xứ Lạng!
Có phải thế không?
- Mà Hoa Đào cứ hồng tươi mãi mãi
Và chúng con
- Lại thấy Mẹ về trong mỗi độ Xuân sang?
Xuân 2011
Con đường huyền thoại
Hàng vạn người con ngã xuống
Suốt dải Trường Sơn xanh ngắt, mịt mùng.
Bao vực sâu, dốc cao, đèo thẳm,
Bao núi, bao khe, bao suối, bao ngầm…
Như còn đâu đây - bao Sư đoàn yên lặng
Rồng rắn người, xe… rung chuyển núi rừng
Như còn đâu đây - bao Đại đội thanh niên xung phong
Tay cuốc, tay dao, tay đèn, tay vẫy…
Tiếng con gái trong như tiếng suối
Tóc biếc xanh, thơm ngát lá rừng…
Như còn đâu đây - bao tiếng nói, tiếng cười
Tiếng máy bay rú gào, tiếng bom rơi, cây đổ…
Bao đoạn đường nát băm như cơm bữa
Sáng lại thông xe - như có phép thần!
Văng vẳng đâu đây - rầm rập những bước chân
Hướng thẳng vào Nam - đêm ngày không nghỉ.
Đường Trường Sơn hôm nay - sao rộng dài đến thế?
Mỗi mét đường - bao máu đổ, xương phơi!
Có con đường nào như ở đất nước tôi
Xanh biếc cỏ cây, trắng mồ liệt sĩ?
Ngàn năm sau - rừng Trường Sơn vẫn kể:
Câu chuyện Con đường huyền thoại của chúng tôi!
(Đường Trường Sơn, 4/2011)
Ngọc đỏ giữa trùng khơi
(Viết tặng Côn Đảo anh hùng)
Tôi dón nhẹ chân trên cát
Tôi đặt mềm bước cỏ xanh
Tôi đi nhẹ nhàng trên từng viên đá lát
Những con đường rợp bóng bàng xanh
Hòn đảo chỉ gần năm ba kí lô mét vuông
Mà hơn hai vạn người nằm xuống
Mỗi tấc đất, mỗi gốc cây và trong từng hạt cát
Thấm đẫm máu – xương – da – thịt
Ông, bà, cha, mẹ, chị, anh tôi!
Hoa phượng nơi đây – như đỏ rực hơn
Vàng sậm hơn – Những trái bàng Côn Đảo
Hoa Giấy tím – tím đến nhói tim cả những người vô cảm
Và hàng dương xanh – xanh quặn thắt nỗi niềm!
Đến nơi này – xin hãy lặng im
Lặng lòng nghe tiếng của từng con sóng,
Từng khóm cây
Từng hòn đá trên Côn Lôn sẽ kể:
- Về “địa ngục trần gian” với “chuồng cọp”, “nhà bò”
Những tấm thân tơi tả bởi – khảo tra
Những bộ xương khô – kẹp trong cùm sắt
Máu bầm đen – trên tường nhà giam như vẫn nhắc:
Những trận đòn roi, tra tấn, đọa đầy
Của lũ “mặt người, dạ thú” nơi đây –
Suốt hàng trăm năm với những người yêu nước!
Suốt đêm tôi không ngủ
Chân trần đi trên bãi cát Hàng Dương
Hàng ngàn ngôi sao lấp lánh trên mặt đất
Khói hương thơm ngát, lãng đãng sương mờ
Trăng thượng tuần nửa thực nửa hư
Giây phút linh thiêng Âm - Dương giao cảm
- Hãy thanh thản nghỉ yên
Hỡi những người chiến sĩ
DŨNG CẢM, KIÊN TRINH, SON SẮT, ANH HÙNG.
Đất nước hôm nay – độc lập, phồn vinh
Huyện đảo xinh tươi, cờ bay lộng gió,
Côn Đảo hỡi! Ngàn đời xin ghi nhớ
Mảnh đất anh hùng – NGỌC ĐỎ GIỮA TRÙNG KHƠI.
(Côn Đảo, ngày 30/4/2012)
[su_button url="https://vannghethainguyen.vn/2016/11/22/10565/"]Trở về thư viện tác giả[/su_button]
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...