Một số tác phẩm của tác giả Thế Chính
Lửa mồ côi
Em đi qua đời anh
Đánh rơi tàn lửa đỏ
Anh ủ suốt mùa đông
Đợi em về thổi gió
Nhưng rồi em đã quên
Chẳng bao giờ trở lại
Để đốm lửa mồ côi
Trong lòng anh cháy mãi
Nỗi buồn tình yêu
Sông Cầu nước chảy trong veo
Chiều thu chiếc lá bay vèo mặt sông
Hỡi nhười tôi nhớ tôi mong
Ở đâu sao chẳng trôi cùng với tôi
Bao năm biền biệt phương trời
Tôi đi đâu phải phụ người mà đi
Chờ tôi em ngại lỡ thì
Thương em nào dám trách gì em đâu
Trở về gạn đáy sông sâu
Tìm bao kỷ niệm trao nhau...có còn
Kìa ai đãi sỏi cuối nguồn
Xây nhà bằng cả nỗi buồn tình yêu
Vợ vắng nhà
Đêm qua em vắng nhà
Lũ dế kêu khản giọng
Anh hết vào lại ra
Bụng ăn nhầm lá nóng
Trăng ngoài vườn loang lổ
Trời khô không hạt sương
Gió buồn như ngái ngủ
Nhện đứt hoài tơ vương
Hơi thở táp vào trăng
Xám một vùng trời đất
Nỗi nhớ lần trong đêm
Lê bước chân hành khất
Đêm chập chờn giấc ngủ
Lúc lênh đênh cánh bèo
Lúc tan chìm sỏi vỡ
Giữa hình em trong veo
Chiếc lá rơi ngoài ngõ
Ngỡ là em đã về
Giật mình tung cánh cửa
Vập đầu vào trăng khuya !
Lá cậm cang
Thuở chăn trâu
Lá cậm cang vừa chua vừa chát
hai đứa chụm đầu nhăn mặt khen ngon
Những lúc nắng
Chui vào gốc cậm cang che mát
Toàn kể chuyện vui
Chưa biết đến chuyện buồn
Lớn lên
Anh vào bộ đội
Cơn khát giữa rừng
Nhớ lá cậm cang
Lần đầu tiên biết buồn
Là lúc xa em
Ngày trở về
Anh đến gốc cậm cang
Nhấm chiếc lá
Không tài nào nuốt nổi
Vòm lá cũ
Bây giờ như tơ rối
Em đi lấy chồng
Ai gỡ mối cho cây
Tương phản
Con sói rình mò giấc ngủ
Mon men quanh những ngôi nhà
Chùa Xa vọng về tiếng mõ
Cửa thiền lẩn lút bóng ma
Trên những mảnh tường đã cũ
Đàn sên đi nhặt nỗi buồn
Rờn rợn những âm thanh tối
Muỗi già lại gặp dơi non
Lũ sâu rì rầm trong lá
Đàn chim ríu rít kéo về
Nắng tan trong từng hạt đất
Cánh đồng hạt thóc vàng hoe
Địa ngục sinh nhiều quỷ sứ
Thiên đường càng lắm thánh nhân
Em ơi! bao điều đố kỵ
Cho em lộng lẫy thiên thần
Ngẫm
Những điều cầm chắc trong tay
Mở ra thoắt đã tan bay lúc nào
Những điều ngỡ tựa chiêm bao
Mở ra thoắt đã lúc nào trong tay
Có không - còn mất ai hay
Ở đời ngọt đắng xưa nay lẽ thường
Ngọt rồi đắng tận vào xương
Đắng rồi ngọt những dăm trường mai sau
Quên và nhớ
Lầm lũi thời gian xâu nỗi nhớ
Năm tháng qua đi
Đâu mất đâu còn
Cay đắng cháy hồng ngọn lửa
Khói lên trời phủ bóng xuống trần gian
Ta tìm đến những ngôi chùa quên lãng
Hỏi đá rêu phong: ai hóa phật ở nơi này
Và đến cả những vi la tráng lệ
Hỏi viên gạch hồng… bao giờ tỉnh cơn say?
Ta tìm đến khu bảo tàng yên tĩnh
Nói với thanh gươm nằm ngủ trong bao
Rằng từ thuở chia tay cùng tướng lĩnh
Đã khi nào một chút đến tìm nhau
Ta trở lại rừng xưa nghe lá rụng
Hỏi con đường Tháng Bẩy có đi qua
Hỏi hàng cây hằn sâu bao dấu võng
Có ai về nhặt nắng mỗi mùa hoa
Quên và nhớ
Niềm đau hay hạnh phúc
Trách chi ai!
Ai trách bây giờ
Nghe sông chảy giữa đôi bờ trong đục
Nỗi đau nào hóa đá mọc thành thơ!
Thơ viết ở nghĩa trang
ngày 22-4-1972 máy bay B52 của giặc Mỹ ném bom xuống đai đội TNXP915 đang làm nhiệm vụ tại ga Lưu XáTPTN 60 thanh niên trẻ đã hy sinh tại đây
Bạch đàn gió thổi về đâu
Buồn rơi nát cỏ Sầu đau tím trời
Nhìn lên sáu chục con người
Sáu mươi ngôi mộ chung nôi một ngày
Lá vàng chưa nỡ rời cây
Lá non sao đã nỗi này người ơi!
Xé trời từng hạt bpm rơi
Cỏ xơ xác cỏ
Chiều tơi tả chiều
Người đi để lại bao điều
Nỗi đau năm ấy tình yêu bây giờ
Trở về Lưu Xá chiều mưa
Sân ga gặp bóng người xưa lên tầu
Chị về đâu !
Em về đâu !
Áo xanh vẫn chửa phai mầu cỏ non
Tượng đài dang cánh tay thon
Bắc cầu đưa những đàn con lên trời
Núi yên ngựa
Nhớ về cha
Dãy núi hình yên ngựa
Chiếc đòn gánh của trời
Gánh bao nhiêu nỗi khổ
Lũng tròn như chiếc nôi
Cha tôi về đây lập nghiệp
Ghé vai chung gánh với trời
Đất gan gà trơ lì sỏi đá
Sống qua ngày cha đổi bát mồ hôi.
Chiến tranh núi thành trận địa
Cha chặt cây vườn làm lá ngụy trang
Những cỗ pháo vươn nòng như ngựa hí
Phun lửa lên trời xác giặc thành than
Lưng núi, lưng cha dạn dày mưa nắng
Kham khổ, đói nghèo lam lũ hề chi
Chúng tôi lớn bên triền núi vắng
Câu thơ buồn trong đá tiễn cha đi.
Ở nơi xa mơ về núi cũ
Thấy bóng cha trên yên ngựa lên trời
Hai chóp núi như hai bầu sữa
Quằn quã một thời vắt sỏi nuôi tôi.
Mỏ Bạch xưa phố nghèo xơ xác
Núi đơn côi như một nấm mồ
Giờ quanh núi nhà lên như nấm mọc
Bóng cha lồng trong bóng núi ngày xưa.
Tôi đọc thơ anh
Tặng nhà thơ Giang Nam
Giang Nam ơi!
Tôi đọc lời thơ anh tha thiết
Như nắm tay anh trên đất miền Nam
Thơ anh gửi quê hơng gang thép
Nơi Bác ngày xa ngủ núi nằm hang
Và hôm nay rực cháy lửa lò cao
Vang tiếng cười vui tiếng nói chào
Câu hò bay bổng qua mây khói
Dưới đất trên trời mọc lắm sao
Như quê anh lửa thù rực cháy
Trong trái tim ngời trong dòng máu chảy
Tôi yêu thương biết mấy những con người
Đang đốt lò luyện thép khắp nơi
Luyện thành thép những tâm hồn ý chí
Thép đã tôi trong gian khổ đấu tranh
Và hôm nay trong những dòng thép chảy
Có thép quê tôi hòa với thép quê anh
Giang Nam ơi chuyển giùm tôi anh nhé
Đến quê anh ngàn vạn cái hôn
Hôn những đứa em mẹ cha giặc giết
Khóc mòn hơi chết gục ở đầu thôn
Hôn bà mẹ lưng còng gãy xuống
Vẫn còn đi trong đám biểu tình
như bà mẹ quê tôi ngày trước
đưa người chiến sỹ vượt rừng xanh
Hôn những cô em mắt ngời tỏa sáng
Ngực tròn căng chứa đựng cuộc đời
Đạn xé tim rồi còn ôm cờ Đảng
Nụ cười lưu luyến nở trên môi
....
Giang Nam ơi!
Lòng tôi anh có biết
Tôi muốn ghì ôm chặt lấy miền Nam
Như ôm chặt người bạn hiền thân thiết
Không để kẻ thù cắn xé tim gan
Tôi với anh bây giờ tuy cách mặt
Nhưng hai tấm lòng gửi một bài thơ
Giang Nam hỡi hẹn anh ngày thống nhất
Trên bến Hiền Lương anh đến... tôi chờ
Cầu lúc ấy chắc người qua lắm lắm
Tôi với anh đứng ở hai đầu
Chờ mãi người qua cầu chẳng vắng
Bồi hồi cất tiếng gọi tên nhau
----------------------
"Bài thơ nhỏ gửi Thái Nguyên"
của Giang Nam đăng báo Cứu quốc số 3089
"Tôi đọc thơ anh" của Thế Chính
đăng báo Cứu quốc số 3091
Thế Chính
[su_button url="https://vannghethainguyen.vn/2016/11/22/10565/"]Trở về thư viện tác giả[/su_button]
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...