Một số tác phẩm của tác giả Phan Thái
KHÚC QUÂN HÀNH DƯỚI CỎ
Dưới cờ điều lệnh nghiêm trang
Nằm dưới cỏ vẫn xếp hàng bên nhau
Đạn găm chắc bạn còn đau?
Điểm cao ngằn ngặt một màu sáng lên!
Gió sương mòn những dòng tên
Trẻ trung tiếng bạn cười trên chiến hào.
Khói nhang như khói thuốc lào
Tụi mình nghịch điếu cay vào cỏ xanh.
Xa quê tàn cuộc chiến tranh
Bạn còn mãi thuở làm anh binh nhì.
Tuổi xuân gối cỏ biên thùy
Thảnh thơi neo bước quân đi một thời.
Anh em cởi áo trận rồi
Miền ký ức nhói thắt lời xung phong.
Bạn đời lính chiến chưa xong
Khúc quân hành máu hát trong đất gầy.
Ngàn lau trắng buốt như mây
Gió tràn vai núi nắng đầy tiếng xưa….!
THƯƠNG LẮM BÀ ƠI.
Ngoài bảy mươi
Bà bảo các con đóng cho cỗ quan tài
Kê sẵn bên chái bếp.
Bao năm
Cỗ áo để dành óng lên màu gio
Nắng đẽo bóng gầy
Bà têm lại cho làng những lời tiên tổ
Chưa thành người thiên cổ
Bà làm câu kinh kệ giữa đời.
Qua tuổi sợ ma
Tôi mở nắp quan tài
Nhiều đêm lẩn vào quấn rơm tránh rét
Ngủ mơ toàn gặp tiên.
Mấy đận ốm liệt giường
Ngắm cỗ quan tài
Bà cười vui đến lạ
Chẳng nhớ bể dâu lam lũ đời mình
Xác xơ tóc phủ ngày như dấu ngã.
Chưa đựng bà
Cỗ áo ngày giáp hạt đựng ngô
Bồ hóng bện đêm
Khói rạ vương quanh giần sàng thúng mủng…
Giờ dưới cỏ xanh bên đồng chiêm trũng
Hư ảo khói nhang
Thương lắm bà ơi
Cái cò cái vạc
Bay lên vời vợi hồn làng!
MẸ Ở QUÊ RA
Mẹ ra phố được mấy ngày
Đã quày quả cứ đòi quay về làng.
Quen nong nia với giần sàng
Chõng bên thềm rổn rảng hàng xóm qua.
Trên này bầu bạn thì xa
Con cháu vắng, mẹ vào ra một mình.
Ti vi bật mấy chương trình
Ghét nhảy nhót, lại sập xình nhạc tây.
Phố đông cửa khép cả ngày
Đứng ngồi quanh quẩn chân tay hóa thừa.
Chải đầu mái tóc thì thưa
Lại lau nhà, dẫu biết vừa mới lau.
Bần thần xếp chén, nhặt rau
Cứ ngong ngóng, chỉ mong mau đến chiều.
Thương con nhớ cháu thì nhiều
Mẹ rằng: “Nhớ quá tao liều ra thăm
Ở đây ngồi chán lại nằm
Dưới quê mùng một ngày rằm ai lo”…
Rưng rưng đưa mẹ sang đò
Chiều sương thì lạnh, cánh cò thì hoang.!..
NGỎ VỚI THỊ MẦU
Mầu ơi! Nô đã bớt nghèo
Thời lấm láp chỉ tích chèo ấy thôi.
Bây giờ sao đã đổi ngôi
Bọn vô lại chẳng còn ngồi chiếu trên.
Một khi vạt váy bay lên
Rong rêu nào bám nổi bên sân đình.
Dở hay dẫu một chút tình
Còn hơn len lén đi rình của chua.
Can chi con tạo cứ đùa
Hồng nhan đâu để bán mua trận cười.
Lỡ theo nhang khói về trời
Lấy gì đắp đổi được lời thương yêu…!
Chiếu hoa hơn lọng nhiễu điều
Đã yêu giông gió cũng liều một phen.
Mượn trăng một nhúm thay đèn
Mặc cho giời đánh đòn ghen nghe Mầu!
Rách thì rơm rạ mà khâu
Ta trong hồn cốt miếng trầu trăm năm!/
CHIẾU RƠM KHỂNH CHIẾC ĐIẾU CÀY
Buông bừa nắng rã trên tay
Chiếu rơm khểnh chiếc điếu cày rít chơi.
Vắt vai đẫy cả một trời
Thập thênh áo gió đầy vơi mùa màng.
Mồ hôi quê rỗ mặt sàng
Câu ru rịm ngát lênh lang cánh cò.
Bến rêu chiều gội con đò
Sóng cời nhay nháy tàn tro trên đầu.
Mắt giêng hai ướt cơi trầu
Men làng mặn vạt áo nâu cõi thiền.
Mảnh mo nang phảy ưu phiền
Chuông trời khánh đất an nhiên giữa đời...
Với tay chạm tiếng à ơi
Châm vào nõ điếu cả vời vợi trăng!
TÌM CON TRÊN SÓNG TRƯỜNG SA
Biển rộng nhường này con của mẹ nằm đâu
Mấy mươi năm sao không về với mẹ
Chiều kết hoa tang mây trắng ngợp trên đầu.
Mẹ đơn côi bên sóng úa rầu rầu
Muối biển không mặn bằng nước mắt
Thăm thẳm Trường Sa...
Đêm ấy Gạc Ma
Trước họng súng kẻ thù
Mẹ biết con không hề run sợ
Phút cuối ngước nhìn trời chắc con mẹ nhớ
Bến quê lối về làng hương lúa ngọt đầy thu.
Đến bên con mẹ chỉ có lời ru
Thay khói nhang cài lên mộ sóng
Ngần ấy năm xa
Con vẫn như ngày bé bỏng
Về đây con, cho mẹ thấy con cười.
Lũ nhận bạn ta kia đâu phải con người
Con giữ đất cha ông, vì sao chúng giết?
Lúc đạn giặc găm con rất đau, mẹ biết
Lòng mẹ bây giờ còn đau.
Sáu tư người ngã xuống gối lên nhau
Mẹ không cứu được con, xin con đừng giận mẹ.
Con ở đâu? Đừng đùa như đứa trẻ
Mẹ ngóng đợi lâu rồi,
Về với mẹ đi con!
BÊN MẸ CHIỀU HÔM.
Cơi trầu ngậy miếng trầu cay
Thềm trăng chiều rụng lay phay mưa phùn.
Bao năm tay lấm, chân bùn
Chiếu hoa lệch dáng mẹ run rẩy ngồi.
Nuôi con rộc rạc đắp bồi
Giờ xin con chỉ nén xôi lên chùa.
Một sương hai nắng bốn mùa
Bán mặt cho cánh đồng mua phận mình.
Nhọc nhằn lội cõi nhân sinh
Chắt chiu dành dụm chút tình cho con.
Thảnh thơi gồng gánh vuông tròn
Mấy sào ruộng khấp khểnh còn chưa vuông.
Chợ đời lắm miệng cười suông
Lăn qua vai mẹ tích tuồng hát xa…
Chăm chăm cau sáu bổ ba
Hắt hiu từng sợi tuổi già mong manh.
Têm đầy cơi miếng trầu xanh
Mẹ mơ mai nhẹ nhàng thành khói bay.
TRỘN TA VÀO TIẾNG QUÊ
Luống cày đẽo vẹt ngày đông
Con trâu kéo cả cánh đồng về thôn.
Khói rơm ngậy nức hoàng hôn
Chuông thiền nhòa nhạt dại khôn nỗi đời
Trong bao nhiêu tiếng ru hời
Bấy nhiêu ấp ủ mẹ cời trăng lên.
Phận người trong mỗi cái tên
Cô Liềm, cậu Hái …vang trên sân đình.
Lo đàn lợn ốm hơn mình
Vác cày vác cả rung rinh mùa màng.
Trăng tan vào tiếng sẩy sàng
Mẹ vo đêm cất trong hàng mi cay.
Sương khuya rụng lõm nhịp chày
Giọt mồ hôi đọng ánh ngày thật trong.
Xa quê như gánh hàng rong
Cuối chiều bán ế rát lòng tiếng rao.
Trở về mót nắng cầu ao
Hong câu thơ, trộn ta vào tiếng quê.!
TỔ QUỐC KHÚC TRÁNG CA MẸ
Tổ quốc thân thương từng tấc biển
Giọt mắt nào cũng đau đáu Trường Sa
Đêm châu thổ một bên lòng là biển
Phía tim mình se thắt nỗi Hoàng Sa.
Tổ quốc trong sá cày nón lá
Trong khói rơm chiều, trong tiếng à ơi.
Con của mẹ nhân danh hình dáng mẹ
Lấy thân làm cột mốc giữa trùng khơi.
Tổ quốc vạt nâu sồng cổ tích
Chỉ miếng trầu nên muối mặn gừng cay
Núi hóa dáng vọng phu chờ người đi đánh giặc
Mặt trống đồng chim lạc mãi còn bay.
Tổ quốc nên hình hài từ máu
Ngọn sóng nào cũng hồn cốt cha ông.
Những câu hỏi vọng về từ xa thẳm
Góc biển chưa liền, bờ cõi có lành không?
Tổ quốc khúc tráng ca mẹ
Năm nắng mười mưa lam lũ tảo tần
Manh áo mẹ ba ngàn cây số biển
Bốn ngàn năm con mẹ vẫn hành quân...!
MÙA CÂU THEN LÊN NƯƠNG
Em gánh bóng rừng lên đỉnh dốc
Tiếng chim đầy hai vai.
Chín bậc cầu thang
Câu then nảy lộc màu chàm.
Giọt mồ hôi mặn vào tiếng suối
Mắt gió nghiêng chân đèo.
Mái cọ lợp mây
Hoa mua chắt cạn mình chưa ngớt tím
Cánh tay núi rịm khói sương huyền tích
Đá đằm đẫy tiếng rừng.
Hương cốm nếp bỏ bùa tia nắng khát
Câu then dắt mùa đi thơm lựng cả chiều.
Vắt cánh cung nương vào trời.
Hóa thạch trong nhau lời yêu ngàn tuổi
Ngời ngợi bông lúa mẩy
Thu lãng đãng về chín rực mùa em!
VÀ MỖI SỚM MAI CHIM VẪN HÓT
Bị nhốt trong lồng, chim quên mình bị nhốt
Mỗi sớm mai vẫn hót gọi mặt trời.
Ta vùi mặt giữa hư danh, cơm áo
Chẳng như chim thản nhiên đón ánh ngày.
Đời trong đục, vui buồn không thể giấu
Đôi khi nén khóc cười rót tỉnh vào say.
Trái tim ta đâu chỉ để yêu thương
Học im lặng khó hơn học nói.
Lưng mẹ gập trên đồng như dấu hỏi
Câu hát ru con thanh thản ru mình.
Mấy ai hiểu trong mồ hôi nước mắt
Có bao phần đắng ngọt mong manh.
Người tử tế không bởi quần áo đẹp
Kẻ tiện nhân gáo vỡ đẽo môi lành.
Vấp bụi phố vịn lời ru của mẹ
Mới hay dại khôn không khép những chân trời.
Bước nhân thế bao lở bồi, được mất
Ông nọ bà kia… đâu phải đã nên người.
Nếu chỉ sống chắc gì đang tồn tại
Lộng ngôn tình chưa hẳn là yêu.
Mắc câu ru giữa bình yên chim hót
Chợt thấy mình chưa lớn được bao nhiêu…!
[su_button url="https://vannghethainguyen.vn/2016/11/22/10565/"]Trở về thư viện tác giả[/su_button]
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...