Một số tác phẩm của tác giả Nguyễn Nhật Huy
Sân bay
Anh có một điểm đợi trên những đám mây
Anh xếp hàng nhận diện mình
nơi ngờ vực cả sự tồn tại
Anh bay qua những đường biên tưởng tượng
Nơi thù ghét
Nơi thân thuộc
Nơi họ định nghĩa anh
cho đến khi bay qua những đám mây
Không còn nơi trú ẩn nào trong ánh sáng
Không còn một ý nghĩa nào
ngoài tiếng động cơ
và sự im lặng vo ve
một chặng đường bay trống rỗng
Anh lại hạ cánh ở một đường biên
nơi tưởng tượng ra mình
cho đến lần bay sắp tới.
Vụn
Chiều ùa về
Bóng Anh bay trên mái nhà mùa đông
Như muốn bung ra khỏi thành phố
Con đường
vụn vặt
Nằm
Rát mình trong bụi bặm
Lăn qua mảnh nhọn tiếng cười
Chẳng nhớ từ thế kỉ nào
Bào mòn chúng ta
Vụn đi
Thành cát
Huyễn hoặc
Lâu đài
Ánh gươm máu ứa
Trên những đám mây
Vụn vỡ
Những hình hài chẳng còn tên
Tôi
Chảy loang ra
một cái bóng mệt mỏi
giữa con người
Tôi nhìn lên trời và soi đám mây sắp rụng
va vào một vũng tôi
tôi bò qua những con đường, thành phố, biển khơi
ánh đèn nào cũng nhạt nhòa
tôi bò qua những công viên
tiếng thở dài nhiều lá rụng
Mái hiên ngoài kia mưa bắt đầu lạnh
lan vào cái bóng mình
buổi chiều nay
trên chiếc giường tôi tràn ra tiếng cười
vang vào mùa thu
nhọn sắc
Trí nhớ bắt đầu vàng úa
từ giấc mơ rụng lá trong mình.
Tiếng vọng
Thế giới đầy những bức tường
Và song sắt
Họ cố vẽ lên những dây hoa hoặc sơn màu thật đẹp
Nhưng vẫn là sự chia cắt
Giữa chúng ta
Tôi từng ước tiếng gọi là con chim
Bay qua vùng biển xanh và bức trường thành cao vút
Bay qua những hàng rào thép gai
Bay qua màu da, tiếng nói
Nhưng
Nó thoi thóp lịm dần
Một tiếng vọng
Long lanh.
Ngày rụng
Những tờ lịch trên tường vẫn cứ rụng đi
không cần bàn tay người xé
Cả bài thơ cũng vậy
Để quên đi
Em không còn khoảng nào
trong những ngày đã rụng
Ngôi sao bắt đầu nhòa
Bóng mây bắt đầu nhòa
Còn bóng mình quá rộng
Bên vũng nước ngày hôm qua trên đường
Mình còn sót lại
Bước qua sáng nay đầy tờ lịch rụng
Những ngày còn lênh láng đắm say.
ĐIỆN THOẠI
Rất tiếc chiếc điện thoại của tôi không có linh hồn
nhưng bộ nhớ của nó đủ làm một bài thơ tuyệt tác
Những kí ức luôn được lặp lại một cách nào đó trong sự tạo hình của sáng tối
cả những nỗi buồn khi tìm tên một cô gái không còn trong danh sách bạn bè
Nó giàu kỉ niệm hơn cả nhà thơ
chỉ tiếc nó không có linh hồn
Có một sự nhầm lẫn nào đó khi đêm ánh sáng lóe lên từ màn hình
linh hồn mình từ lâu nằm sau vỏ nhựa
cựa quậy thành từng chữ
còn cơ thể mình thì đầy những vết bầm mã vạch
Tôi vẫn yêu chiếc điện thoại như điều bí mật nhất của mình
dù nó đã nuốt mất linh hồn
và rất nhiều kỉ niệm
TIẾNG SẤM
Tiếng sấm không rõ từ nơi nào sau những đám mây
Mơ hồ sợ
Chờ đợi điều gì những tiếng đập cửa thờ ơ của gió
Sẽ có một cơn giông chạy qua mình
Tôi đếm những con chim đậu sau mái hiên
Tiếng sấm khan
run run chạy trong mắt
Một chiều được bưng bê từ ngày cũ
trong tiếng sấm ầm ì
Qua đường chớp lóe lên bất tận
thấy mình rõ hơn trong khoảnh khắc sợ hãi
những cơn giông chạy qua đời
những đôi môi tan mất
thế giới trong bàn tay bé nhỏ nước mắt
mưa long đong chảy
Bước ra ngoài hiên một chiều đập cửa
Khẽ mỉm cười giọt nước lặng không
NỞ KHÔNG TRÍ NHỚ
Tiếng bông hoa nở trên bàn vào năm giờ sáng
Nghe thấy một nỗi buồn rụng xuống
Cong mình kêu
Tôi không ngủ nhưng vẫn nằm mơ
Trong tiếng ánh sáng và cơn mưa đang trộn vào hơi thở
Một khe cửa nứt
Một nỗi nhớ giấc ngủ
Ước được vô nghĩa như cánh hoa
Cứ nở không trí nhớ
VÒNG HOA
Thế giới yêu nhau
Bằng súng đạn
Quả bom
Dán nhãn tự do
Những học giả diễn trò nhân đạo
Chính trị giàu to
Vẽ yêu thương
Bằng một dàn tên lửa
Ngày lịch sử khắc tên
Trên tượng đài
Có vòng hoa lặng lẽ nhìn rồi khóc
Về không
Cái bóng
vướng vào nhau
trong những giây cạn kiệt
Anh vắt một bóng
sen tàn
Đang bay
Trong buổi chiều va đập
Phố bụi
Mây bụi
Nước bụi
Một màn mắt đi lang thang
Trong khô cạn
Sau những vũng lầy đang úa
Hỏi những cái chết
đi đâu
Vàng mã đi đâu
Hương khói đi đâu
Vắt buồn trí nhớ
Anh “về không”
một chiều gió vỡ
Trong sen
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...