Một số tác phẩm của Dương văn Mưu
1. Mùa hoa cải trắng
Thư biên giới gửi về, mẹ bỗng mừng rơn
Đúng nét chữ con rồi, sao ngoằn ngoèo đến lạ
Có phải gió mùa làm con rét quá
Đăng ơi!
Tay mẹ run run như chạm tiếng con cười:
“Luống rau cải con gieo đã lên đều rồi mẹ
Hạt rau quê mình mạnh mẽ
Tiếp sức chúng con qua đêm rét biên thùy…”
Gấp gọn lá thư, mẹ gối đầu giường
Nhớ thằng út lại mở ra sờ chữ
Chẳng biết nơi chiến trường con thức hay đã ngủ
Đêm lạnh thấu xương, mẹ lặng lẽ chong đèn
Lá thư thứ hai như cánh én bay về
Vẫn âu yếm lời thằng trai mới lớn
Mẹ thương út còi, mắt đỏ ngầu rơm rớm
Mong giặc tan con sớm trở về
Nét chữ học trò nhìn đến ngô nghê:
“Luống rau cải con trồng đã trổ bông rồi mẹ
Dọc đường hành quân lên chốt
Hoa cải thơm nồng rưng rức tháng Giêng…”
Tin dữ truyền về từ biên giới xa xôi
Bàn chân mẹ khuỵu trên con đường nhỏ
Bờ đê chiều nghiêng hun hút gió
Luống cải lên ngồng bạc trắng cả triền sông
Bao năm rồi, nhìn ngọn cải đơm bông
Mẹ thương lắm, Đăng ơi, sao không về với mẹ?
Con ở đâu, nơi ấy cải còn xanh không thế?
Sớm Xuân này, mẹ gieo hạt nhớ con…
2. Người gánh hoa vào phố
“Ai mua… Ai mua…”
Chị lặng lẽ gánh vào phố cả những mùa
Mùa nhãn, mùa sen, mùa ổi…
Mùa nắng, mùa mưa, mùa bão nổi
Mưa giăng ngập trắng nỗi lòng
Còng lưng con tôm cái tép
Mặn mặn giọt mồ hôi…
Lắng trong tôi
Bao miền quê lam lũ
Em thơ chờ mẹ rồi lăn ra ngủ
Nơm nớp cơn mê
Vo ve tiếng muỗi…
Tiếng rao lạc vào bóng tối
Thành phố lên đèn
Cặm cụi đường dài
Đổ bóng xiêu xiêu
Gánh hàng oằn nặng nỗi niềm
Tiếng rao lặn vào đêm…
3. Nhà cũ
Nơi mẹ tô đen gác bếp
Bồ hóng còn in trên vết đứt tay.
Nơi cha đặt cây nóc từ hồi hai mươi bảy tuổi
Chiếc giường tre, mẹ trở dạ sáu lần.
Nơi các chị tôi nâng váy theo chồng
Mẹ trốn góc buồng rưng rức khóc trông.
Nơi vợ tôi về cúi đầu khấn vái tổ tiên làm dâu dòng họ
Mẹ rạng rỡ đón mừng.
Nơi con tôi sinh ra
Cội nguồn giờ chỉ còn khắc trên dòng quê quán…
Đêm mơ về nhà cũ
Ánh trăng buông trên bậu cửa
Chum tương góc vườn bàng bạc mặn
Cây nhãn Hưng Yên trở mình trách giận
Hàng cau, giàn trầu lặng thinh
Những giọt mưa tủi phận mình
Mong một mái hiên để nép.
Nhà cũ bán mất rồi
Giấc mơ nào cũng dột…
4. Cánh đồng tháng Mười
Cánh đồng tháng Mười rộn rã tiếng máy reo
Thóc lúa hân hoan chờ bàn tay người hái
Gió heo may đùa trên mắt mẹ
Vết chân chim khoe những nụ cười
Cánh đồng tháng Mười có bóng em tôi
Sau giờ tan ca lại về thu hoạch
Áo công nhân lấm lem bùn đất
Thóc lúa nặng bao khấp khởi về nhà
Cánh đồng tháng Mười in bóng mẹ cha
Cặm cụi mót bông lúa vàng còn sót
Bàn tay nâng niu niềm vui mùa gặt
Gót chân chai sần gốc rạ rưng rưng
Cánh đồng tháng Mười vẳng tiếng sao không trung
Lũ trẻ chân trần nâng diều đón gió
Bờ đê chiều, trâu bò thong dong gặm cỏ
Mẹ quẩy lúa về, nắng ấm phía sau lưng…
5. Thợ xây
Giàn giáo nâng anh lên cao
Thoăn thoắt bàn tay rám lửa
Nắng thua cả một ánh nhìn.
Lót tạm chiếc khăn mỏng trên đầu
Anh che nắng bằng xô cát, xô sỏi, bao xi măng…
Mồ hôi lấm lem bụi trắng
Nụ cười rớt bên guồng máy trộn bê tông
Ròng rọc kéo mệt mỏi lên cao
Những khối bê tông nằm ngoan dưới tay người thợ
Sôi sục những nhọc nhằn
Mồ hôi nhỏ giọt xuống nền
Những công trình đội nắng lớn dần lên.
6. Vá
Mẹ vá cánh đồng bằng những nhánh mạ non
Cha vá khu vườn bằng sum suê cây trái
Con suốt một thời mê mải
Đâu biết miếng vá mùa màng vẫn lặng lẽ tỏa hương…
Rồi con lớn lên
Bươn chải giữa dòng đời giông gió
Mẹ lại chắt chiu vá từng niềm vui nhỏ
Cha vá miệng đời cho con bớt đắng cay
Áp vào tay mẹ sớm nay
Vệt chai sạn cứa lòng con thật khẽ
Tựa vai cha
Con giật mình chạm vào miếng vá
Áo cha rách rồi
Lặn lội một đời
Lành ước mơ con…
7. Bên dòng thư chị
Lá thư cuối cùng chị viết cho em
Mùi đạn bom lem tờ giấy trắng
Giọt mồ hôi rơi miền chát mặn
Nét chữ hao gầy đong nỗi nhớ mong
Đằng đẵng quê nhà thầy mẹ ngóng trông
Thương con gái xa nhà đi kháng chiến
Bỏ lại sau lưng tình yêu đầu mới chớm
Tuổi thanh xuân trôi theo những chuyến tàu
Thư chị gửi về, sao em thấy nhói đau
Chị bảo rằng: Chiến tranh ngày càng ác liệt
Mong manh lắm sự sống và cái chết
Trước đạn bom vẫn ngẩng cao đầu…
Đêm Noel ấy, Chúa ở đâu?
Để Lưu Xá nhuốm màu khói lửa
Những chị, những anh không còn nữa
Đại đội 915 còn lại bao người?
Trước bia ghi danh, em bỗng nghẹn lời
Gửi vào trang thơ cồn cào thương nhớ
Dưới lớp đất kia là 60 ngôi sao nhỏ
Lấp lánh đêm đêm canh giấc ngủ cho đời…
8. Dậy đi em
Dậy đi em
Ngô khô bẹ ngoài đồng
Sao Thần Nông đi vắng
Mẹ ngồi đốt rạ chiều đông
Khói trắng lầm lụi sang sông
Dậy đi em
Lợn trong chuồng trằn trọc rét
Rau ngoài vườn khát nước
Chờ bàn tay chúng mình
Dậy đi em
Vịn tia nắng cuối mùa
Nắm chặt tay anh nhé
Ta cùng làm Thần Nông.
9. Chổi rơm
Mẹ ngồi bện tết chổi rơm
Trải bao mưa nắng đượm thơm mùa màng
Rơm khô chuốt sợi óng vàng
Như cuộc đời mẹ tảo tần nuôi con
Chổi rơm - mẹ quét vẹt mòn
Cho con luôn được vuông tròn, an vui
Xa con mẹ lại ngậm ngùi
Quét mưa, quét nắng, tủi buồn tan đi
Lắng trong tiếng chổi thầm thì
Nghe như tiếng mẹ vỗ về bên con
10. Nhớ bánh chưng mẹ gói
Tết về lại nhớ bánh chưng
Mẹ gói thân thương những chiều 29 tết
Giữa cuộc sống xô bồ con đâu có biết
Ở quê nhà mẹ cặm cụi hái lá chít, lá dong
Bếp lửa bập bùng mẹ nhóm giữa đêm đông
Nồi bánh chưng sôi hay lòng mẹ đang cồn cào thương nhớ
Thằng cả khơi xa, thằng hai biên giới
Con gái út còi bận bịu chuyện làm dâu…
Mẹ chỉ nhớ thôi, mẹ chẳng giận đâu
Bởi các con còn bận công bận việc
Những chiếc bánh mẹ lăn đều cho chặt
Sợi lạt tre thắt nghẹn chẳng nên lời
Chiếc bánh chưng có tự ngàn đời
Qua bàn tay bà, tay mẹ, đến tay con bỗng thấy mình có lỗi
Chiều cuối năm bước chân vồi vội
Bánh chưng quê nhà mẹ đã gói xong chưa?
Thêm 10 bài
1. Em có về với hoa gạo tháng Ba?
Tháng ba làng mình thường mở hội
Hoa gạo cháy rực góc sông quê
Tiếng trống hội vọng về từ quá khứ
Thôi thúc lòng ai sớm tối đi về
Sông Cầu trong xanh uốn lượn đôi bờ
Hội làng năm nay thưa bóng người qua lại
Thấp thoáng dáng các cụ già đi, về chậm rãi
Cờ rong trống mở đâu rồi?
Bước chân lên thuyền lòng bỗng ngậm ngùi
Hội không mở, em không về, anh đợi
Bến sông xưa thoáng tiếng ai thầm gọi
Người ơi người ở đừng về...
Hoa gạo đỏ rụng buồn cả lối quê
Mưa xuân ướt lòng người xa xứ
Hội làng năm nay chẳng tưng bừng như trước
Nhưng hồn quê vẫn thao thức gọi ai về….
2.Đồng chiêm
Mẹ ru thân lúa bờ ao
Mồ hôi bắt nhịp vọng vào thinh không
Nắng cô đơn giữa cánh đồng
Một đời mẹ, thấm long đong nỗi niềm
Mạ non mẹ cấy đồng chiêm
Bùn sâu nước trũng thân mềm lắt lay
Tháng Giêng bạc áo nâu gầy
Lưng còng mẹ dặm đợi ngày lúa lên…
Gửi thương, gửi nhớ đồng chiêm
Cò con lạc giọng giữa miền ca dao
Chiều nay bước thấp bước cao
Tìm về đồng mẹ chênh chao nỗi buồn…
3.Đường quê
Đường quê cõng lúa chiêm vàng
Thênh thang máy gặt rộn ràng thóc reo
Đi qua những tháng năm nghèo
Nông thôn đổi mới tình keo nghĩa đầy
Đồng xa diều sáo căng dây
Cánh cò chở nắng tô mây thắm hồng
Gió vi vu giữa cánh đồng
Nhẹ nâng những tấm lưng còng chốn quê
Lúa vàng rắc mật bờ đê
Mẹ tôi quẩy nắng đi về trong thôn …
4. Quê ngoại
Quê ngoại hiu hiu gió thổi
Cổng làng hun hút rêu xanh
Bàn chân con đi mát mịn
Véo von chim hót trên cành
Quê ngoại vi vu cánh diều
Đê làng nâng bàn chân nhỏ
Lũ trẻ gò lưng níu gió
Vô tư răng sún chân trần...
Quê ngoại nghiêng nghiêng bóng chiều
Ông bà hiền từ dưới cỏ
Rưng rưng mắt con nhòa đỏ
Tuổi thơ bám gót theo về...
5. Lối quê
Lối quê giăng mắc rơm vàng
Bàn chân rối nhịp khẽ khàng bước qua
Còn đâu dấu dép ông bà
Còng lưng gẩy nắng, sạm da ngày mùa
Mong trời đừng chợt đổ mưa
Rơm vàng lại ướt, mẹ vừa nghỉ tay
Bữa trưa vắt vẻo qua ngày
Lo cho hạt thóc khô đầy góc sân
Lối quê rộn tiếng ve ngân
Mồ hôi bắt nhịp chuyên cần sớm trưa
Làng quê đang độ ngày mùa
Lối quê dẫn nẻo xa xưa tìm về
6.Lời bố ru
Lời ru đầy ắp căn nhà
Bố ru con ngủ ơi à, à ơi
Công cha như núi ngất trời
Nghĩa mẹ như nước ở ngoài biển Đông…
Con nghe thiêm thiếp giấc nồng
Bàn tay bố bế, bố bồng ấm êm
Tiếng ru trầm ấm đêm đêm
Cho con ngon giấc êm đềm ngủ ngon
Mong cho con sớm lớn khôn
Lời ru tiếp bước cho con vào đời
Gửi trong mỗi điệu ru hời
Chứa chan bao nỗi, bao lời thương yêu
Mai sau con lớn lên nhiều
Lời ru của bố sớm chiều theo con
7. Khói đồng
Khói đồng mẹ đốt chiều nay
Bao nhiêu cay đắng cuộn bay về trời
Thênh thang câu hát bên đồi
Vẳng trong làn khói trắng vời vợi xa
Bao năm công tác xa nhà
Về bên khói rạ khói rơm nao lòng
Bàn chân vấp bụi phố phường
Về đi trong khói nồng nàn hương quê
Đi xa lại muốn trở về
Khói đồng gợi nhớ tuổi thơ hôm nào
Bờ đê bước thấp bước cao
Củ khoai lang nướng thơm vào giấc mơ
Tay khum mùi khói đến giờ
Đồng quê còn rạ cho ta tìm về?
8. Thương lúa
Mưa rào, gió thốc cả đêm
Mẹ thương thân lúa ướt mềm đồng xa
Tiếng ho lay động mái nhà
Tấm lưng bé nhỏ trằn ra trằn vào…
Sớm ra mưa ngập bờ ao
Rưng rưng thân lúa ngã nhào nhấp nhô
Cầm theo một nắm rơm khô
Mẹ nâng thân lúa buộc cho vững dần
Trên tay, bông lúa tần ngần
Rưng rưng thương mẹ tảo tần sớm khuya…
9. Cây cầu hạnh phúc
Anh vẫn thường mơ có một cây cầu
Bắc ngang dòng sông nối hai quê mẹ
Bên ấy Nga My bên này Phương Độ
Trai gái đôi bờ hát khúc giao duyên
Niềm vui cầu mới giờ đã gọi tên
Đường vành đai Năm lượn như khuông nhạc
Sông Cầu êm đềm miên man gió hát
Cầu hạnh phúc tựa nốt luyến ngân nga
Bao năm bôn ba, công tác xa nhà
Nay về sông quê, hàng tre vẫn đợi
Bến sông xưa, đò ngang như thầm gọi
Bước chân mình bỗng chạm vết chân xưa
Cầu mới thênh thang, nhộn nhịp đón đưa
Cho đường lớn nối đôi bờ xuôi ngược
Phú Bình ơi! Yêu miền quê thân thuộc
Thị xã tương lai vẫy gọi lên đường.
10. Mo cau
Ngoài vườn rơi chiếc mo cau
Mẹ đem sửa lại thành tàu cháu chơi
Cháu vui khanh khách tiếng cười
Mẹ như trẻ lại một thời ấu thơ
Nuôi con, chăm cháu đến giờ
Bàn chân chậm bước, mắt mờ trũng sâu
Một đời chìm nổi bể dâu
Mẹ giờ như chiếc mo cau cuối mùa
Thương con, quý cháu sớm trưa
Tảo tần một nắng hai mưa chẳng sờn
Trưa hè, sấm chớp mưa tuôn
Mo cau mẹ quạt tủi buồn tan đi.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...