Giả dụ & một bài thơ không buồn mấy
VNTN - đã qua thời nghe tiếng tàu bay xé gió trên trời
những lỗ đáo, hòn khăng vội vã bỏ chơi
trốn chạy
tuổi thơ xù xì ham muốn
trong những cái hang ngâm ủ lời ru
giả dụ bài thơ này là một câu chuyện gì đó sắp xẩy ra
trên thịt da ta tấy sưng nhiễm trùng ngôn từ lạ
thế ư, ừ thế đấy
rồi đây, ngày nghe tiếng gầm rú trùng khơi,
đêm rống vọng biển
chúng ta lại hoảng loạn như những con còng gió
(những con còng gió ngày xưa)
trú ngụ vào đâu
khi mọi bóng tối & mọi đường vân tay
cũng đã 0110-0110 - số hoá
đường bơi những con chim mắc cạn gió
những con cá lỗi thời với nước
những con người nhìn nhau như không nhìn nhau
thế ư, ừ thế đấy
những con suối không muốn bỏ/lạc rừng
ngập ngừng thở
thậm thình trôi
rừng không còn lá rụng
lòng đất sùng sục những cuộc diễn ngôn của máu
bờ suối không còn lỗ chân lông
tất cả sẽ bị cuốn vào họng biển
chết
lòng suối chỉ còn rúm rụm cuội sỏi
những hòn đá mồ côi
khô nước mắt
cầm tang rong rêu
thế ư, ừ thế đấy
em,
chúng ta sống/đối diện cuộc sống này
bằng nhiều phương cách
chúng ta hít thở/chúng ta ăn uống/chúng ta đọc/
chúng ta viết/chúng ta vẽ/chúng ta ngủ/chúng ta lướt/
chúng ta like/chúng ta là mình/chúng ta không là mình
tiếng nói bị xé nát qua hàm răng nghiến chặt
những icon giúp anh và em và bạn bè chúng ta
cảm xúc muốn tỏ bày cũng cần hợp thời hợp thể
ừ, sống không dễ (khi áo quần chưa phân biệt giới tính
bố dạy anh thế)
thế ư, ừ thế đấy
em, hãy ghé tai vào môi anh
chúng ta phải thở không phải bằng nhịp thở của nhau
mà thở bằng hơi thở lạ
chúng ta ăn để sống và rồi vì ăn mà chết
chúng ta viết không phải chữ viết của tóc tai mình
chúng ta ngủ giấc ngủ của ngàn năm so le
...
chúng ta
chúng ta
...
chúng ta rồi sẽ uốn lưỡi gọi tên chính mình
gặp nhau như không gặp nhau
gọi nhau như gọi một người khác
chỉ những xác chết còn tích trữ dưới chỗ nằm
nhiều nỗi đau có nghĩa
...
nghĩa gì em?
khi những ý nghĩ cũng bị cấm cởi truồng
& cấm nude cảm xúc
ơi em
anh buồn
buồn hơn em buồn nôn vì cố nuốt
những thức không thể nuốt
rừng sẽ chẳng còn cây để dang tay cứu chuộc
biển không còn mắt để thấy quê mình
...
rồi sao, thế rồi sao - là hết thật sao?
umh
...
hết
...
ơ kìa, đã bảo từ đầu
giả dụ thôi và đây là bài thơ không buồn mấy
khóc làm chi?!
Hồ Minh Tâm
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...