Đường chữ
(Mến tặng các thầy cô giáo cắm bản)
VNTN - Em đừng nói là em đầu hàng nhé
Dẫu biết rằng xe tự đổ đằng xe
Hãy nghĩ đến trò cho lòng vơi nhẹ
Và bước chân vào những chỗ bùn se!
Đồ để đấy, mai phụ huynh xuống móc
Xe cũng chìm nên chả mất được đâu
Đi đúng đường nghề mà em bật khóc
Tự đáy lòng xăm xắp những cơn ngâu!
Kể từ ngày em xung phong cắm bản
Cả chục lần phải ngồi khóc giữa đường
Nước mắt chảy xong là trôi hết nản
Chỉ còn đầy những đôi mắt bé thương!
Đường đã đi không hẹn ngày trở lại
Hun hút lên trời, hun hút vào thung
Em mơn mởn như một nhành hoa dại
Rực rỡ một mình ở chốn mông lung!
Em trả hẹn thề lại cho thành phố
Cả người thương cũng lặng lẽ chia xa
Lòng chẳng khi nào vắng con thác đổ
Kéo giãn ngày cho đêm tự dài ra!
Nhớ mẹ nhất là lúc em ngồi khóc
Bết bát bùn sình và máu miên man
Thèm một bàn tay đặt hờ lên tóc
Một lời thương cho cảm xúc chứa chan!
Con đường chữ ngày lại thêm giận dữ
Lúc biến thành sông, lúc tựa hỏa lò
Đi hành nghiệp nhưng lại như lữ thứ
Lau lách hồn nhiên vấn vít hẹn hò!
Nguyễn Đức Lợi
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...