Đừng gọi các em là những thiên thần
Nguyễn Minh Khiêm
Giường em gió hú
Chạy ba trăm, bốn trăm ki-lô-mét một giờ
Tàu cao tốc ơi
Sao không giúp em ta hơn ba mươi năm
không nhích được mươi cen-ti-mét
từ chỗ chiếu ướt này qua chỗ chiếu ướt khác!
Chở mấy nghìn tấn chạy băng băng trên đường ray
nhẹ như không trọng lượng
Tàu cao tốc ơi
Sao không giúp em ta nâng tấm thân quắt queo
như chiếc lá trên giường ngồi dậy một lần
Còi hú vang kinh thiên động địa mỗi bận vào ga
Tàu cao tốc ơi
Sao không giúp em ta nở được nụ cười
Chỉ bên giường em gió hú
Hơn ba mươi năm
Cả nhà ta chạy hơn tàu cao tốc
Nhưng chỉ thành mắt bão quanh chỗ em nằm
Chở nặng hơn tàu cao tốc quanh em
Mỗi người một toa đầy ắp tiếng thở dài
Hú vọng quanh em
Bằng cặp mắt trống rỗng
Em không tiến về phía trước
Cả nhà ta không tiến về phía trước
Càng nâng tốc độ càng đi giật lùi
Càng tháo dỡ bớt trọng lượng càng nặng thêm gấp bội
Em không biết chất Đi-ô-xin diệt cỏ là gì
Không biết cha bị nhiễm độc ở cánh rừng nào
Cũng không biết các công ty sản xuất
chất độc màu da cam một mực khẳng định
hơn ba triệu nạn nhân Việt Nam
dị tật sau chiến tranh không phải do
chất Đi-ô-xin diệt cỏ gây nên
Em cũng không biết vì em cả nhà đã thành tàu cao tốc
Cả nhà lao hết tốc lực vượt qua mắt bão
Mong duy nhất một điều
Em nở được một nụ cười
Dù bốn, năm mươi tuổi
Em gọi được một tiếng
Để em biết em là một con người.
Đừng gọi các em là những thiên thần
Hỡi những cao ốc chọc trời chót vót
Hãy cúi xuống hôn những đứa trẻ này
Đừng thêu dệt nhiều lời hay ý đẹp
Bắc cầu vồng bảy sắc trên mây!
Nhìn thật kỹ các em đang vác gạch
Bắt cá bắt tôm không mũ nón thân trần
Bê bết đất bùn trừ hai con mắt
Năm, sáu tuổi thôi - Tuổi các thiên thần!
Mai là rằm Trung thu tháng Tám
Mặt báo không còn chỗ treo hoa quả đèn lồng
Mở tụng ca ra các em đẹp thơm hơn mọi bông hồng!
Trong lời chúc mừng bánh không còn chỗ xếp
Có thể các em chưa biết thế nào là cái kẹo
Chân các em chưa biết giày dép là gì
Nhưng các em đã biết mò tôm vác gạch
Để mỗi ngày mong cái đói qua đi.
Hỡi những cao ốc chọc trời chót vót
Đừng cố rướn cao thêm, hãy cúi xuống một lần
Hãy gọi đúng tên những đứa trẻ nghèo bùn đất
Những đứa trẻ đáng thương!
Đừng gọi các em là những thiên thần.
Hoàng Đình Quang
Kẽ tay
Những tư tưởng vĩ đại
lọt qua kẽ tay kẻ vô cảm
Thành rác rưởi.
Những lời thề cao cả
lọt qua kẽ tay kẻ tiện nhân
Thành phản bội.
Những đồng tiền quý báu
lọt qua kẽ tay kẻ trọc phú
Thành tội ác.
Một mối tình say đắm
lọt qua kẽ tay người vô tình
Thành nước mắt.
Tôi giật mình mở bàn tay mình ra
rồi nắm lại.
Chẳng có cái gì rơi vãi...
Mà vẫn bần thần sợ hãi!
Nguyễn Long
Thơ hai câu
Đất làng chẳng mọc bão giông
gió gieo ở mấy tầng không đổ về.
*
Còn em còn lối về quê
không em ta lạc bùa mê phố phường
*
Lúa khoai từ buổi thương trường
cũng chen lên phố ra đường mà xanh
*
Ai quăng đi ngọn gió lành
em ra nhặt lại để dành cho con
*
Bao nhiêu bia tượng đã mòn
chùa làng mấy kiếp vẫn còn tiếng chuông
*
Người tu với nắng với sương
mai thành ngọn gió mang hương lúa đồng.
Về lại với đồng
Đưa em về lại với đồng
về bơi ngược gió dòng sông thuở nào
về trồng lại khóm ca dao
chung tay dặm lại trăng sao đêm làng
Về cày lại thửa ruộng hoang
ngày xưa ai múc trăng vàng đổ đi
cánh đồng mấy bận thiên di
còn hương cỏ mật thơm vì đất đai
Mới qua rét đậm mưa dài
mùa màng thất bát lúa khoai vụ này
“à ơi… bưng bát cơm đầy”
ai ru giống mẹ những ngày xa xưa
Nỗi buồn để đón cơn mưa
niềm vui đưa vạt nắng thưa lên đồng
ta về lại việc nhà nông
gieo mong cấy nhớ vun trồng mùa yêu.
Lê Anh Phong
Hương cau
Mỗi tàu mang một buồng hoa
Thiện tâm thành kính như là chắp tay
Tua hoa vin víu vươn dài
Điểm xuyết nụ trắng, nắng cài tinh khôi
Khiêm nhường nở về đêm thôi
Hương cau lan tỏa giữa trời ngất ngây.
Sương mai trong vắt vương đầy
Trắng ngà óng ả, gió lay chuỗi cườm
Không gian dìu dịu ướp hương
Thơm lên mái tóc người thương dặt dìu.
Đường quê đẹp bức tranh thêu
Nón ai nghiêng dưới hàng cau điệu đàng
Áo nâu sờn, thúng cắp ngang
Dáng cô thôn nữ hay lam hay làm.
Hương cau day dứt miên man
Cau nồng, trầu thắm sẽ sàng câu ca:
“Thương nhau cau sáu bổ ba …”
Hương cau… thơm suốt hồn ta hồn người …
Nguyễn Thị Phượng
Có một ngày
Có một ngày chẳng giống những ngày qua
Được trở lại năm ta - mười - bảy- tuổi
Cất vội vã ánh nhìn xưa bối rối
Hòa giọng ca ai đó một đôi bài
Có một ngày vượt cả chặng đường dài
Để trở lại với ta - mười - bảy - tuổi
Vẫn ngượng ngùng khi ai kia nói vội
Còn trẻ trung và duyên dáng lắm mà
Có một ngày mình lên chức ông bà
Vẫn háo hức một ngày - mười - bảy - tuổi
Nếu ai đó trên đường đời rất vội
Quên đến chung vui, hẳn ai đó có buồn?
Nếu một ngày trời bỗng đổ mưa tuôn
Xin cứ đến, đừng quên lời hẹn ước
Mong được thấy con đường dài phía trước
Đẹp đẽ vô cùng vì ta chẳng lẻ loi...
Mai Diệp Văn
Đêm gãy
Đêm bị gãy
Phân vùng những niềm lo
Cơn sốt đêm vẫn dạt dào như sóng
Nỗi buồn bao giờ mới già nua???
Chiếc đồng hồ thao thức cùng đôi mắt
Mưa rên ngoài căn phòng kín
Có người chờ ta chăng?
Đừng mê mải lời hẹn
Mưa sẽ chẳng bao giờ chết
Bất chợt về ở một khoảnh không tên
Ừ thì nhắm mắt
Đếm 1,2,3,4,5,6,7,8,9
Thở sâu
Mà sao đêm vẫn gãy????
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...