
Góc biếm họa số 6 (2025)

Vắng
Chiều vắng như một kí ức
Nỗi nhớ mọc nấm và khói bếp
Dòng chữ thơm vòng qua cơn mưa
Người đã tắm gội còn lại nước mắt
Nước mắt vun gốc tre già
Nước mắt lau chiếc gương mờ
Nước mắt trôi nhiều bài thơ
Người đã tắm gội và đứng trong mưa mù
Đôi chân đã sạch như đất
Đôi mắt đã sâu như giếng trời ba mươi
Đôi tai ấm màu gió cũ
Bàn tay rộng nắng biển chiều.
Người đứng như nhiều dáng cây
Hạt mưa - giọt chuông cúi lạy
Hoa nở giữa trời không đậy
Hương thơm đá vàng lặng chiêm
Con gửi cho mình số không
Xin đời đừng thêm thứ hạng
Chiều nay mưa về trên mái
Tóc xanh như hương giao thừa.
Nhớ trời xanh
Những mùa đông ngủ trong núi Bàn Cờ
Buổi sáng mẹ giở lớp lá chuối ra, mùi sắn nấu đánh thức bàn tay lạnh
Núi nằm nghiêng, ông cha gác tay lên chiếc gối gỗ
Bà cho bã trầu vào ống nhổ
Mưa núi mỗi ngày như roi quất da trâu.
Trâu bây giờ ăn nằm, ngủ đứng
Lòng như hoả mù và dạ nhớ trời xanh
Cỏ bay lên trời trong những tiếng than van
Cây ngã xuống khô theo đường nước cũ
Mẹ đậy mùa đông bằng những tàu lá chuối
Dặn kỹ các con mở hé mỗi chặng người.
Những núi Bàn Cờ, những núi Bài Thơ
Mẹ Bồng Con, đứng trông người ngăn đập
Nước từng xanh, đá vàng, trăng bạc
Chảy trắng miền rau dại, lách lau
Hé một chút hương xưa cay sống mũi
Khói thành mây giăng phủ kín đường mơ
Mùi của đất con nhớ mùi tóc mẹ
Mùi cơn mưa đâu đó thịt, xương người.
Chúng con nằm trong nồi núi, vung mây
Lòng cạn nước mà bếp đời còn thêm củi
Đứa cháy xém, đứa khét khê, hôi hám
Đứa kêu gào, đứa im lặng, khóc than.
Núi nằm ngang, mùa đông chắn ngang tai
Đường trở lại mỗi ngày một thấp
Trời mãi xanh dẫu mây đen vần vũ
Một tiếng im cho núi ngã, sông mòn
Đứng dưới trời xanh, nhớ một trời xanh
Ngày tháng mười hai vai đá nở
Sống cùng núi, chết mê quên núi
Những mùa đông chất lạnh cóng linh hồn.
Trương Thị Bách Mỵ
(Đà Nẵng)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...