Chùm thơ dự thi của tác giả Trần Vạn Giã
Sự tái tạo của đất nâu sau thời ôn dịch
1.
Ở đây dọc triền sông
Ngọn gió quất ngược vào dĩ vãng
Bao lâu thời gian chờ đợi tôi đi và về
Và tôi cám ơn trang chữ của nhà văn tài hoa *
Tội nghiệp nền đất cổ có những viên gạch
Bị đè bẹp dưới chân người
Gạch vô tri
Còn tôi biết đau dưới sự áp bức đó
Tôi đếm thời gian
Chảy ngược dòng sông Seine chấp chới
Tiếng sếu kêu đâu đây
Gọi về những ký ức tiềm ẩn trong tôi
Bài đồng dao tuổi thơ ở truồng ngụp lặn
Trên sông quê
2.
Trước ngày xa Paris
Và hỏi những câu hỏi nhàu nát bất hạnh
Đang xoáy trong mùa Vọng tình yêu tan biến
Sau nụ hôn
Rớt vào thời ôn dịch tàn bạo
Tan trong tuyết đói chờ hè
Dưới bóng cây khát vọng
Trong vườn Luxembourg chạy trốn hoàng hôn
Hãy ném vào tôi viên sỏi nhỏ nhặt bên đường
Hãy nhai giùm tôi trái Cherry đang thời ôn dịch
Cách ly
Nhưng ta vẫn chảy chung dòng liên đới
Chia trái khổ đau trên mặt đất này
Chắc là bóng nhà thờ Đức bà Paris đang trầm mặc
Vắng người đi qua chiếc ghế tôi đã ngồi
3.
Ở quê nhà
Chiều nhìn mây bay qua cánh đồng xứ sở
Lưỡi tôi không ớt mà cay
Cái lưỡi này thèm tái tạo cây xanh
Những rễ cây đang ân ái dưới đất nâu **
Bung mầm
Và có một loài chim bay về
Hát lời thần khí
Thổi vào sinh lực màu xanh tái tạo
Sau thời ôn dịch.
----
*Nhà văn Victo Hugo.
** Thơ Nguyễn Quang
Ngược đường bình an
Tặng các con
Chiều nay ba ngược đường bình an
Tiếng cười
Sau chiếc khẩu trang xanh và bóng cây mằng lăng tái ngộ
Dân làng đang nói về tình yêu của màu nâu phù sa
Và cấy xuống mặt đất
Cây sự sống
Lời nói về ôn dịch sẽ đẩy lùi
Núi và khoảng trời xa xôi
Chuyển động câu thơ mùa đông năm cũ
Đã tàn theo bếp lửa hoàng hôn
Thấp thoáng gió bay bên mái hiên tây nhà thờ
Có lời
"Bình an dưới thế cho người thiện tâm"
Và hoà âm tiếng sóng những dòng sông tái sinh
Cuốn trôi covid bạo tàn
Và có thơ của ba chiều nay
Đậu bên bờ trần gian thơm mùi của núi quê nhà.
Ký tự ở Hòn Chồng
(Đá còn có nhau tại sao con người không Sống yêu thương để thắp sáng Hy Vọng)
Hàng triệu năm đá kết nối nơi này
Đá thương nhau nên đá chồng lên mà sống
Những rong rêu vươn lên chịu đựng sóng thời gian
Cứ đập. Cứ đập.Cứ đập vào thân phận đá
Con hải âu gãy cánh đành xa bạn
Bay về Hòn Chồng tìm lại cơn đau
Ngày sau sỏi đá cũng còn có nhau *
Em từng hát dưới mưa dầm như thế
Sóng gào lên trong sấm sét dại khờ
Tiếng hát cũ có rung lòng không hởi đá
Anh về đọc thơ Lá Cỏ của Walt Whitman
Đọc lại Kiều xưa mười lăm năm lận đận
Anh không là Thúc Sinh giật mình bên ly rượu đắng
Anh và đá cứ an nhiên chất chồng sự sống
Lòng anh không là trang giấy mỏng
Không là bóng vô thường trên đá đâu em.
---
* Dẫn ý Trịnh Công Sơn
Trần Vạn Giã
(Khánh Hòa)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...