Chùm thơ của Nguyễn Khoái
Mặt trời trong đất Củ Chi
Theo em xuống một đường hầm*
Tối như đặc quánh
thì thầm gọi đi
Hầm ngang hầm dọc chữ chi
Hầm nào đưa tiễn người đi không về.
Những làng hầm nối liền kề
Ai người xưa trẻ
Đã về xa xăm
Còn đây là bếp Hoàng Cầm
Khói là là sát vách hầm mà tan
Cứ thậm thịch, cứ ríu ran
Lớp vừa tan học cười vang cuối hào
Vẳng đâu tăng rú
Bom gào
Tầng đời, tầng đất máu trào, xương tan.
Ơi miền đất đỏ ba -zan
Vẫn nguyên sinh thuở hồng hoang cánh rừng
Vai tròn cây súng ngập ngừng
Mặt trời trong đất bập bùng Củ Chi.
*Trong lòng đất Củ Chi có 250 km đường hầm
Chuyện bây giờ mới kể
Lúc vượt sông, cởi quần áo đội đầu
Để khô ráo khi vào vùng tranh chấp
Gạo cạn kiệt, lính đói quay, đói quắt
Sau Mậu Thân, kho bãi trống trơn rồi
Các em chỉ tầm mười tám đôi mươi
Nhưng đã dạn dày với con đường lầy lội
Cứ lặng lẽ trườn qua sông rất vội
Ở hai đầu đồn địch bắn cầm canh.
Lần ấy các em đi, rồi vĩnh viễn không về
Giặc phục kích ở hai đầu trận địa
Đạn xối xả dọc sông. Pháo sáng dù từ bốn phía
Bao gạo ngoắc vai, xác nổi lập lờ
Có em trôi đi, em nằm lại trên bờ
Giặc hốt hoảng với đội quân kỳ lạ
Không quần áo trên người, gạo trộn vào máu ứa
Các em nằm mắt vẫn mở hồn nhiên
Dưới đáy sông hóa thành mộ không tên
(Cũng chưa có sách báo nào kể lại)
Rằng có những đội quân tóc thề con gái
Đi nghiêng đêm, chuyển sự sống lên rừng.
Các em ơi! Mãi trinh trắng chưa chồng
Tan về đất, các em thành tiên nữ
Dòng sông cứ trôi, thời gian bụi phủ
Ai dắt các em lên làm sáng khúc sông này.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...