Bông chu già của mẹ
Mai Diệp Văn
Hiện thực
Sáng vẩn quanh mình một làn sương trắng
ngày hôm qua vừa mới mất
Hôm qua đưa Mình về thế giới
của người không còn thở
Mùa đông làm đám tang
Trời đổ nước mắt
Mây đen nhang khói cổng trời
Màn đêm viết di chúc.
Ngày viếng Mình bằng nỗi buồn đại dương
Hiện thực là ánh sáng làm mồ chôn thây
Nơi chân núi, tiếng cầu kinh đi vào hun hút
49 ngày đêm mong mà hóa kiếp ra ma
Chờ ngày đầu thai làm người khác.
Mình về nơi ấy
Vẫn co ro sợ hóa kiếp lại là Mình
hoặc tệ hơn Mình
Sau ý nghĩ ấy, người thiếu nữ xỏ giày
bước ra khỏi giường
Tìm đến vị trí bật công tắc điện…
Tìm Bóng
Tôi thả Bóng ra phố rong chơi
Bóng nhong nhong
chạy theo những ảo hình
rồi bị lạc ở đâu đó
trong hơn sáu triệu cái bóng khác ở phố thị.
Bóng đi tìm Mình…
Bóng ụp lên cô lao công bên đường
không vừa ý nghĩ
cô lao công suy tư điều gì
mắt lăm lăm nhìn vào chiếc lá
Bóng bật ra ụp vào kẻ tay đầy xăm xổ
ánh nhìn lặng băng
Bóng lạnh toát
vụt đi.
Bóng mở cửa xe hơi
nhảy ụp lên người đàn ông bụng phè phè mỡ
bên cạnh đống công văn chất chồng,
các dự án trăm nghìn tỷ có dấu son đỏ chót
Bóng lơ mơ ngủ gật
người đàn ông đa đoan tính toán.
Bóng bật ra ụp lên triệu ảo hình khác:
đứa trẻ mồ côi, anh thợ giày, chị bán thịt, tên trộm,
cô chủ cửa hàng, bà già buôn trẻ, ông chủ tịch xã,
bà đại biểu quốc hội,...
đu đủ lớp người
Bóng lung bùng lao vào ướm thử
rồi tan đi
Bóng bơ vơ
ụp lên khoảng trống
bật ra và ngã.
Bóng không thấy mình
hay Mình chẳng cần bóng?
Tình cha
(Viết tặng bố Hồng)
Một người lạ làm cha
Châm điếu thuốc lấy suy tư làm vốn
khuôn mặt cha là cả quãng đường khúc khuỷu
Nắng mưa không loang hết mặt Người
Âu lo cha giấu kỹ
Muộn phiền lấp ló trong ánh nhìn dài
Những buổi chiều bên tách trà hâm lại
Lộ ra sự cô đơn của Người
Chén nước nhạt bao lần bị bỏ dở
Cha bẵng quên mình trong khói thuốc đục màu sương
Tan sở là qua một ngày
Cha đủng đỉnh đi về phía lãng du.
Phạm Tú Anh
Bông chu già của mẹ
Cây chu già thôi trổ hoa
Mẹ vẫn ngồi phơi trăng lên đá
Hong thêm một ngày tuổi gió
Vừa đơm mùa sau sợi tóc rớm phai
Tay nghèn nghẹn tay
Dắt con ngược suối gầy
Soi giấc chiêm bao vào vũng nước nhỏ
Vuốt lại nếp khăn vấn bao mùa trăng
nhàu nhĩ vết buồn
Mẹ hái lá lót khắp đồi hoang
Ru con ngủ như ngày trời sinh
câu xường thơm trên cỏ
Nửa đời đàn bà thức thế thôi đã đủ
“Ru ời rày con tảy cho lô”
Mẹ không giận vì cây chu già thôi trổ hoa
Chỉ sợ con không đem gió qua hết mùa lá rụng
Xuống cạn những bậc thang nhà người
đôi chân như sụp vào trời rỗng
Con lần đường trở lại
Về đâu cũng hằn vết bão giông
Khóc đi con khóc như ngày trời sinh cặp má hồng
Để qua hết khổ đau một lần tuổi lỡ
Mẹ sẽ phơi trăng lên đá cho con ngủ
như vừa sinh ra lần nữa
Biết đâu sang mùa cây chu già sẽ tập nở hoa.
Tháng giêng thương lời bùa ngải
Về hội
tìm gặp nhau
Ngược mắt sâu gỡ lời bùa ngải
Ngực anh đá lăn qua, bước chân rơi vực lạ
Thương em lửa cháy bếp nhà người
Giấu mặt vào bàn tay lấm khói
Vấn khăn cao vội ngược tiếng chiêng côi
Tháng giêng mùa hội đơm trời
Anh trở lại
Đường em đi sương giăng mặn lối
Điệu pồn pông lẻ bước anh. Em tội...
Lửa cháy trong mắt nhau thành giông bão tơi bời
Vò rượu say bao người
Cồng chiêng vui bao người
Chỉ hai ta nhìn nhau giấu mặt vào khói cay mà khóc
Con chim chèo pheo bên đồi rí rức
Vẫn gọi tên anh như mấy mùa lỡ hội
Lỡ nhịp xường yêu lần hẹn cuối
Ngày vơi
Em đỏ mắt thắp tháng giêng chờ đợi
Em đỏ mắt theo người làm dâu
bây giờ gặp lại nhau
Ngược mắt sâu gỡ lời bùa ngải
Anh muộn mằn như con suối
Qua trăm thác ghềnh không kịp đổ về sông
Đêm pồn pông
Tiếng chiêng anh không lời hát nối
Em đem câu xường yêu về ru con bên núi
Tháng giêng côi cút anh đi.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...