Bay trong mưa bụi
Trần Kế Hoàn
Thăm thẳm ruột đêm
Trở trời…
đau!
Tiếng mẹ rên…
Vọng từ thăm thẳm ruột đêm…
Trở trời
Bao nhiêu khuyết lở, đắp bồi
Gánh gồng thế kỷ dồn nơi giường nằm
Âm thanh đâu phải chiếc dằm
Mà đêm đằng đẵng cứ găm lòng người
Kể từ ngã bệnh mẹ ơi…!
Con nghe như cả đất trời cùng rên
Vọng từ thăm thẳm ruột đêm
Xuyên qua tim,
dội ngược lên…
vách lòng…
Nguyễn Tường Thuật
Cổ thành
Vừa đi qua một giấc ngủ dài
Những thành quách phế đô
chợt giật mình thức giấc
Lãng đãng bóng người
những vương triều xưa ấy
Trên mình hoang phế rong rêu.
Thấp thoáng người đi mờ ảo trong chiều
Voi với ngựa lúc mờ lúc tỏ
Thành Cổ Loa vui vút làn tên nỏ
Tiếng gió cô liêu, tĩnh lặng chẳng bóng người.
Tây Giai kia rồi - Nơi vạn ngón tay rơi
Đá bầm dập kiếp dân, sông Bưởi đầy máu đỏ
Mưa gió thời gian mặt đá mòn như rỗ
Muôn đời hằn những vết đau.
Cổ thành ngày xưa - Tường cao hào sâu
Nhưng chẳng vương triều nào giữ được yên bờ cõi
Khi để mất lòng dân, khiến lòng người đã đổi
Nghìn thước thành cao chẳng giữ nổi ngai vàng
Bao nhiêu cổ thành giờ hoang phế rêu phong
Đất đá, hào sâu mách cho ta bài học
Dân là gốc! Nhân dân là gốc
Thì mỗi người dân là một bức tường thành
Thành vững muôn đời muôn thuở - Chính là dân!
Phạm Việt Đức
Thợ săn
Người thợ săn kiêu hãnh đi vào rừng
Những viên đạn đồng cũng không ngừng cựa quậy
Những viên đạn như hàm răng nằm rên chờ máu chảy
Liều thuốc nổ nóng lòng chỉ chực bùng lên
Những điên cuồng, những khát vọng không tên
Săm soi rừng bằng cái nhìn thô lỗ
Thú lớn hết rồi
Chỉ còn thú nhỏ
Những dấu chân mảnh mai trên mặt đất như mơ…
Cây cổ thụ đứng trầm tư
Mải theo đuổi những triết lý sâu xa trên trời, dưới biển
Không hay dưới chân mình sau tiếng nổ “đùng” là cái chết
Sau tiếng nổ “đùng” rừng mất một ban sơ
Cành cây khô vẫn tự gẫy bâng quơ
Giả tiếng đạn lừa những con thú nhỏ
Người thợ săn thích thú nhìn chúng sợ
Đâu biết giữa rừng hoang
mình cũng chỉ là phận một con mồi.
Dương Văn Oanh
Giờ giảng cuối cùng
Từng đôi mắt trong veo
Từng dáng hình thân thuộc
Bàn không còn chỗ trống
Mùa nào đang qua đây?
Không gian chùng lại
Thời gian ngưng
Lặng yên
Nao nao nào thôi miên...
Hình như bảng rung riêng
Nét phấn run run lên xuống
Bàn phím cập kênh
Lũ ký tự luống cuống
gõ ra chú giải chỉ nhầm hình.
Dẫn nhập này tích hợp nghiệp đam mê
Thuyết trình này tổng thuật đời bảng phấn
Bụi phấn còn một tiết này
Yêu thương tụ về tiết này
Ngày cũ dồn lại hôm nay
Ngày mai không là giờ đây.
Còn tin yêu đi mãi với tháng ngày.
Bỗng dưng thèm chút mất trật tự
Chút nghí ngoáy, lào xào
Cho ngày mai giàu thêm ký ức
Cho kiệt cùng với trong trẻo thơ ngây.
Nửa Bài tập về nhà để lại, sẽ dành thầy:
Đục trong nào có?
Vuông tròn mấy độ?
Buồn vui mấy mùa...?
Giáo án khép đúng giờ
Giáo trình còn mở - tiếp nhiều trang...
Nguyễn Thành Phong
Bay trong mưa bụi
Mưa bụi bay bay giăng kín nẻo đường
Đêm qua có bao người xây cất và bốc mộ
Mùi khói nhang thơm lan tỏa khắp làng…
Trong ánh sáng tỏ mờ đêm cuối đông nhiều gió
Cháu con nâng xương cốt người đã khuất
Để sáng nay huyền ảo giữa ngày lành
Những thế hệ khuất xa như đang về gặp mặt.
Những người đã khuất xa tận tụy và cay đắng
Trải mình trong binh lửa với nông tang
Những hạt nước li ti tụ hình bao gian nan số phận
Giờ là mưa bụi bay bay thanh thản ngõ làng.
Trên mảnh cha ông ta muôn đời nay lộng lẫy
Những ngôi nhà tôn dáng những tầng cây
Khói đốt vườn ấm thơm lá cỏ khô mùa vụ
Nước mát lành thênh thang sông chảy…
Người nối tiếp người sinh ra trên đất cũ
Người nối tiếp người bền bỉ bước chân đi
Người nối tiếp người khổ đau và hạnh phúc
Làng đã tiễn đi rồi làng sẽ đón về…
Ta đã sống như bao người đi trước
Đầy nhọc nhằn, tin cậy với mê say
Ngày cuối năm như hòa trong mưa bụi
Ta thành ảo mờ một hạt nước đang bay…
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...