
Góc biếm họa số 8 (2025)

Từ “gút” (gout) là một ví dụ điển hình cho quá trình tiếp nhận và Việt hóa từ mượn gốc châu Âu, phản ánh không chỉ thay đổi ngôn ngữ mà còn cả lịch sử giao thoa y học và văn hóa giữa Việt Nam và phương Tây. Đây là một từ không chỉ xuất hiện trong y học mà còn thường xuyên xuất hiện trong đời sống hàng ngày tuy nhiên để truy nguồn gốc của nó thì là một câu chuyện thế kỉ.
Nguồn gốc châu Âu của từ “gout”
“Gout” là một từ tiếng Pháp và cũng giống với từ “gout” trong tiếng Anh, chỉ một bệnh rối loạn chuyển hóa gây đau khớp, đặc biệt ở ngón chân cái. Từ này bắt nguồn từ tiếng Latinh trung cổ “gutta”, nghĩa là “giọt chất lỏng”, ám chỉ niềm tin y học cổ rằng bệnh gout phát sinh khi những “giọt độc” trong cơ thể rơi xuống các khớp. Cách hình dung đó phản ánh hệ thống y học cổ đại dựa trên lý thuyết về bốn thể dịch (humors) – máu, mật đen, mật vàng và đờm.
Khi y học phương Tây phát triển và phân loại rõ ràng các chứng bệnh liên quan đến rối loạn axit uric, “gout” trở thành thuật ngữ chính thức chỉ bệnh thống phong – một dạng viêm khớp do tinh thể urat lắng đọng.
Gút vào tiếng Việt: con đường y học – hành chính – truyền thông
Từ “gút” du nhập vào tiếng Việt chủ yếu qua hai con đường: ngành y học hiện đại thời Pháp thuộc, và sau đó là truyền thông đại chúng thời kỳ Đổi mới.
Vào thời Pháp thuộc, các tài liệu y học dùng trong nhà thương, trường thuốc đã sử dụng thuật ngữ “gout” (đọc theo kiểu Pháp là /gu/). Tuy nhiên, trong dân gian, căn bệnh này vẫn được gọi bằng những tên mô tả hiện tượng, như “bệnh sưng chân”, “đau khớp”, hoặc theo Đông y là “thống phong”.
Sau năm 1975, khi y học hiện đại dần phổ cập và báo chí, truyền hình bắt đầu nói nhiều hơn về các bệnh thời đại – đặc biệt là bệnh nhà giàu, bệnh do ăn uống nhiều đạm – thì cái tên “gút” xuất hiện ngày càng phổ biến. Đáng chú ý, từ “gút” trong tiếng Việt không giữ cách viết gốc (gout) mà được phiên âm theo cách đọc tiếng Anh /guːt/, và viết thành “gút” – một dạng Việt hóa cả về âm lẫn chữ.
Hiện nay, trên văn bản chính thống và báo chí, từ “gút” thường được dùng song song với từ nguyên gốc “gout” (trong ngoặc đơn). Ví dụ: “Bệnh gút (gout) là một dạng viêm khớp do rối loạn chuyển hóa purin”. Trong nhiều tài liệu, “gút” đã trở thành từ chính, còn “gout” chỉ mang tính tham khảo nguồn gốc.
Từ “gút” và hình ảnh văn hóa – xã hội
Điều thú vị là “gút” trong đời sống Việt không chỉ là tên bệnh, mà còn gắn với hình ảnh của “bệnh nhà giàu”, “bệnh ăn chơi”, “bệnh của thời hiện đại”. Trong nhiều tiểu phẩm hài, phim truyền hình, hoặc cả trong ngôn ngữ đùa cợt trên mạng xã hội, người mắc gút thường được khắc họa là người ăn nhiều thịt, uống nhiều rượu, sống hưởng thụ.
Chính vì vậy, “gút” còn mang một lớp nghĩa xã hội và phê bình – kiểu như “ăn thế thì gút là phải”, hoặc “giàu sang quá hóa gút”. Ở đây, ta thấy sự chuyển hóa thú vị từ một thuật ngữ y khoa thành biểu tượng văn hóa.
Từ “gút” trong ngôn ngữ hiện đại: định vị ổn định
Hiện nay, “gút” đã được nhiều từ điển tiếng Việt ghi nhận là một từ vựng chính thức, thuộc nhóm từ mượn đã Việt hóa hoàn toàn về âm và chữ viết. Từ “gout” vẫn xuất hiện, nhưng mang tính học thuật hoặc đối chiếu.
Sự hiện diện của “gút” cho thấy khả năng linh hoạt của tiếng Việt trong việc tiếp nhận từ mượn: vừa bảo toàn ý nghĩa gốc, vừa thích nghi ngữ âm và ngữ cảnh sử dụng, đôi khi còn được lồng ghép các sắc thái hài hước, mỉa mai, phản ánh đời sống đương đại.
Từ “gút” không chỉ là một đơn vị ngôn ngữ, mà còn là nhân chứng thầm lặng cho quá trình toàn cầu hóa y học, sự phát triển của ngôn ngữ báo chí, và cả biến chuyển trong tâm lý – lối sống người Việt. Khi một từ mượn đi từ bệnh viện đến tiệm thuốc, rồi xuất hiện trên sóng truyền hình và cả trong chuyện phiếm vỉa hè, ta có thể thấy ngôn ngữ là một dòng chảy sống động, vừa mang tính khoa học vừa đầy tính người.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...