
Góc biếm họa số 5 (2025)

VNTN - Hai người chẳng nói gì. Nhưng vẻ mặt cả hai thì như muốn nói xe có chạy đến chân trời góc bể nào cũng được. Xuân này mới thật là xuân!
Truyện ngắn dự thi. Văn Thành Lê
Cơ quan cũng cần phải mát mẻ. Gì chứ vụ này sếp nhiệt liệt hoan nghênh kịch liệt khuyến khích. Năm nào báo cáo tổng kết, phân tích thuận lợi, nguyên nhân “toàn thắng ắt về ta” đều là được sự quan tâm sâu sát chỉ đạo tận tình của cấp trên kết hợp nhuần nhuyễn khéo léo với anh chị em đoàn kết phát huy nội lực nắm bắt thời cơ, nhưng còn nguyên nhân đặc biệt nữa sếp luôn nói ở bàn nhậu, là nhờ ơn trên phù hộ.
Chẳng thế mà trong cơ quan sếp chỉ đạo lập hẳn am thờ bài bản khang trang. Rằm mùng một khói hương nghi ngút. Có thầy chuyên nghiệp về đọc sớ dài ngoằng cầu lộc cho công ty cầu an cho công nhân viên. Anh chị em văn phòng tha hồ béo miệng vì được thụ lộc hoa quả mệt nghỉ. Mỗi lần động thổ khởi công dự án từ hàng phó phòng trở lên đều được bắt - buộc - vinh - dự cùng sếp ngồi đội lễ nghiêm cẩn đủ tuần hương, mặc kệ không gian thời gian, nửa đêm gà gáy mưa lâm thâm hay giữa trưa nắng cháy hầm hập. Nhìn cách sếp cúi đầu đập bôm bốp mỗi lần cúng vái mọi người đều tin thần thánh dẫu cứng rắn cỡ nào cũng mềm nhũn lại động lòng ủng hộ. Hằng năm tiễn ông Táo và cúng Tất niên sếp đều yêu cầu có mặt toàn cơ quan, không cho ai vắng mặt với bất kể lý do gì.
Thánh chưa vật méo mồm cả hội đã cười méo miệng. Thở ra toàn dư vị dư ba dư chấn của Tết. A lô xô chốt hạ cuối tuần cả hội đi chùa. Tháng Giêng là tháng ăn chơi. Làm cho đất nước càng ngời ngợi xuân. Một người trong hội vừa đọc vừa chế tác câu cũ rích của ông bà để lại trước khi đám đông giải tán.
Thật ra phi vụ đi tour cửa chùa chẳng phải chỉ cơ quan Khin mới sôi sục. Dọc dài đất nước hình chữ ét xì này, vài năm gần đây, từ phố thị ồn ào đến lao xao rừng rú, từ cơ quan nhà nước nhiều người ít việc đến công ty tư nhân nhiều việc ít người, từ tập đoàn nghìn nghịt dự án ma đến xí nghiệp lèo tèo việc vặt, đâu đâu cũng nô nức chùa chiền trẩy hội. Công đoàn cơ quan không lo thì các nhóm tự hùn tiền tổ chức. Du xuân du xuân í a. Du xuân du xuân í à.
**
Minh họa: Đỗ Hùng
Sự nghiệp đàn bà là ở góc bếp, là hầu chồng và chăm con. Điều ấy xưa rồi. Đừng nói đàn bà đái không qua ngọn cỏ nữa. Xưa luôn. Đàn bà giờ chẳng gì không làm được. Ăn thua là khả năng và kỹ năng. Kỹ năng leo trèo, nghĩa là khả năng làm việc, chẳng thua gì đàn ông, ở trên ngọn dừa, tức là vị trí xã hội cao, mà tưới xuống thì ngọn cỏ cao cỡ nào cũng qua hết.
“Nó có tiền có tài rồi. Thằng chồng sức dài vai rộng là đủ. Chưa biết lấy thần lấy thánh hay lấy sức trâu sức bò là sướng nhá.”
“Cả hai xung phong ra tiền tuyến để nhà thành vườn không nhà trống à. Con Khin là tiền tuyến nó phải kiếm thằng hậu phương. Đầu nó đầy chữ. Chả lại không khôn chán vạn ra.”
Công trình lớn nhất đời người được thi công và khánh thành nhanh gọn bằng tiệc cưới lung linh. Rượu champagne rót đầy tràn bốc khói như tình yêu thăng hoa. Bánh kem tầng tầng lớp lớp tựa tình yêu trinh nguyên tinh khiết. Hôn trường ngất ngây dô dô trăm phần trăm. Người lớn mừng phụ huynh hết cảnh nóng lòng như ngồi trên than trên lửa. Bạn bè mừng Khin không lạc vào quỹ đạo bất thường.
Rồi chẳng rõ Khin khôn kiểu gì. Tiền tuyến hậu phương phối hợp ra sao. Sau nửa năm đã “vẫy tay chào bạn hiền ơi xin chúc”. Quan tòa gọi lên mấy lần hỏi chuyện, động viên. Chẳng thấy dấu hiệu rút ruột công trình xi măng trộn thêm đất hay cọc tre thay sắt thép như xây dựng. Tưởng cố đấm ăn xôi. Ai dè phải quả đắng. Xôi hỏng bỏng không. Hôn nhân ngỡ dễ, hóa ra còn khó hơn chuyện học chuyện nghề.
“Hôm sau lại chị làm lễ cắt duyên âm cho. Đông thế này không biết phải cắt đến bao giờ. Cắt. Cắt. Cắt.”
Cô bói trẻ giơ con bài tây lên, mắt trái ngưỡng thiên mắt phải ngưỡng địa, lòng trắng chiếm ba phần tư, nói vồ nói vập, rồi chốt ba từ sau cùng, dứt khoát như vị đạo diễn mới vào nghề lần đầu được ra hiệu lệnh kết thúc cảnh quay trên phim trường nên đầy hăm hở.
Ban đầu Khin không tin. Học hết chữ thiên hạ, rách sách mờ bàn phím, lại đâm đầu vào với những, nói như cô hai mắt không chịu đội trời chung với nhau là, huyền bí phương Đông. Nhưng sau vài phi vụ bạn bè môi giới, đồng nghiệp gán ghép, bản thân ngẫu nhiên đụng phải, đều đường ai nấy đi chỉ sau khúc dạo đầu cà phê lẫn lộn xi - nê, thì Khin bắt đầu tin. Dù cho lần nào cũng Khin bỏ của chạy lấy người trước.
Người Khin kêu viêm màng cánh, tức hôi nách. Người Khin kêu hệ thống loa bị ô xi hóa, tức hôi miệng. Người Khin kêu bộ dạng thế nhất định không lòi dom trĩ ngoại cũng là trĩ nội hoặc hỗn độn trĩ. Người thì gì mà chẳng bao giờ dám nhìn thẳng mặt Khin nói chuyện, toàn nhìn từ dưới cằm trở xuống. Khin đá hết. Sút đi hết. Sút căng hơn cầu thủ ngoại hạng. Kinh nghiệm một lần rồi. Hơi đâu ôm thêm những quả bom vậy nữa.
Năm giờ. Trời lạnh. Gió táp từng tảng giá buốt vào mặt. Nữ tú nam thanh, lính lác và sếp cùng thê tử bầu đoàn dắt dây sau hồi a lô cháy máy đón chỗ này rước chỗ kia đã nhét đầy đặn vào con xe ba mươi hai chỗ. Xe đời mới kín bưng. Áo ấm ních căng người như lật đật. Vậy mà ai cũng xuýt xoa lạnh.
Xe chạy được lúc, đội hình bắt đầu có dấu hiệu vỡ ra, phân hóa và tách tốp, không còn kiểu gia đình lập khu tự trị. Đàn bà con gái dồn hết lên phía trên thậm thụt tính dâng lễ những gì, đã có gì và tới nơi phải mua thêm gì, sau lần này tuần sau tuần sau nữa đi đâu, chùa nào? Có gì ới nhau một tiếng nhé. Nhất định đấy. Đám đàn ông con trai lui ra sau ồn ào đề tài ăn nhậu và cua gái. Cập nhật và bình luận hết tình hình báo mạng giật tin sốc sau Tết lại quay về chuyện cơ quan.
Hội đàn ông thống nhất Lữ đại trượng phu nên ra tay cứu vớt cuộc đời Khin, chứ để em ấy lăn lộn với chùa gần chùa xa có khi thành ni cô trước khi lấy được chồng, cơ quan lại mất nhân tài. Thời buổi giờ chiêu hiền đãi sĩ mỗi lúc một khó. Lữ nghe chỉ cười trừ, khục khặc đầu, không ra lắc chẳng ra gật.
Lữ phong nhã hào hoa. Có tiếng từ thời mài đũng quần trên ghế giảng đường. Xông pha đi đầu trong mọi mặt trận văn nghệ xung kích. Đầu từng bù tóc từng rối mắt nhắm tịt giật giật dưới ánh đèn sân khấu sinh viên. Vóc dáng tiềm tàng của nghệ sĩ có số chứ không thường. Nếu rẽ ngang tương lai không nghệ sĩ nhân dân cũng phải cỡ ưu tú. Sinh viên nữ bu quanh xúm xít như ruồi bu mật.
Lữ đầu tắt mặt tối.
Vù cái tuổi trôi tuột ra ngoài ba mươi. Con gái phải lứa cùng vai có thể đủ sâu sắc và đầy cảm thông, dĩ nhiên, cao bay xa chạy theo chồng. Vài cuộc tình với thế hệ sau ở mức độ chóng vánh đi ngang, bị ách lại bởi rờ - mooc kéo theo phía sau là bé con bi bô chập chững bước đi đầu đời. Em nào cũng hoảng hốt như cảnh cháy nhà mới ra mặt chuột, quăng xăng - đan dép guốc chạy muốn đứt hơi, vì còn muốn õng ẹo uốn éo lãng mạn mà phải đi rửa đít vắt nước mũi cho bé con suốt ngày khóc nhè, dù chưa có cảm giác mang nặng đẻ đau, lại được khuyến mãi thêm từ “mẹ” kêu eo éo suốt ngày.
Người tốt bụng chép miệng thương Lữ cảnh gà trống nuôi con. Người độc miệng nói sau lưng có khi gà trống thiến nuôi con, chứ như bình thường kiếm vợ mà đạp mái từ đời nào rồi ấy chứ, làm gì phải thui thủi thế. Lữ để ngoài tai, hay có vào tai trái cũng ra luôn tai phải, hoặc nuốt xuống bụng cho đi theo đường tiêu hóa, hoặc đẩy lên mũi cho ra ngoài theo đường hô hấp, là suy luận theo lý thuyết của mấy anh đốc tờ tai mũi họng.
Bãi đỗ xe cách cổng chùa hơn cây số. Cả đoàn xuống xe khi sương vẫn bảng lảng phủ trắng xung quanh. Trời đất còn ngái ngủ.
Chủ tịch công đoàn cơ quan và Khin xốc vác như người quen việc, đốc thúc mọi người.
Đi được gần ba trăm mét đụng phải con kênh ta đào. Lên đò. Quy định năm người một đò nhưng đông quá nhồi mười người một đò. Trùng triềng trùng triềng. Tròng trành tròng trành. Nước mấp mé sát mép thành đò như chực chờ sơ sểnh là liếm ồ ạt đổ xô vào trong. Nghe kể có người qua đò còn ngáp ngủ, suýt lộn cổ hỏi thăm cơ ngơi Long Vương.
Thực ra đây chỉ là rạch nước tù đọng sau mỗi mùa mưa. Để sơn thủy hữu tình người ta lắm tiền kiêm rỗi hơi nạo vét khoét xuống thành sông. Đất đưa lên đắp đồi lập núi. Chênh vênh. Cheo leo. Ngoằn nghèo. Đường đến với Phật phải vậy. Chứ vù cái, xe đổ xịch trước cổng, còn gì là trèo đèo lội suối một lòng cũng qua. Ông Ngô Thừa Ân nói xưa Đường Tam Tạng đi thỉnh kinh ròng rã 14 năm trời phải vượt bao trắc trở khó khăn với yêu quái yêu ma hút chết cả trăm lần kìa. Đến với Phật không thể dễ dàng được. Nhất định phải đò giang cách trở. Nhờ vậy đẩy người ra làm dịch vụ chèo thuyền đưa đón khách kiếm tiền đơn giản như không. Sông nước. Để du khách tự soi mình trước khi vào chùa quả là ý nghĩa.
Đò cập bến, khách bước lên bờ, thêm quãng đường hơn cây số đi bộ nhấp nhô lượn vòng uốn éo. Hai bên lối đi ken đặc người. Đồ hàng mã. Hoa quả. Viết sớ cầu gì cũng được. Lẫn lộn trong các quầy hàng tạp hóa, cây cảnh, các trò chơi may rủi. Thêm tập đoàn ăn xin chuyên nghiệp được lực lượng chăn dắt trang bị, hóa trang kín kẽ. Người gãy tay. Người gãy chân. Người mù mắt. Người lê lết. Người nằm cho ruồi bu. Người hát rong. Người thổi sáo. Người mở băng nam mô a di đà. Kinh nghiệm đi chùa bao nhiêu năm. Mọi thứ chuẩn bị từ nhà. Cứ chính điện thẳng tiến. Lướt qua hết. Lòng thương để không đúng chỗ có khi mang họa chứ không phải tích đức tích phúc.
Đoàn tiến thẳng vào nơi làm lễ. Không thể tin được. Người sát người, đến kiến e khó lòng lọt qua. Người ở trong chen ra đã khó. Người ở ngoài chen vào càng khó hơn. Khói hương nghi ngút. Cứ như xông người bằng khói. Ai ai cũng gắng chen lên để cắm bằng được thẻ hương. Dù chốc chốc người của chùa lại vơ cả cụm hương nhổ ra dúi vào chậu nước cạnh đấy, sợ nhiều quá bốc cháy thì thần phật không còn nơi nương tựa.
Vài cậu trai choai choai tóc bảy sắc cầu vồng hoặc không để tóc chứng tỏ tài ba trước người đẹp hoặc bạn bè bằng cách đứng từ vòng ngoài đốt hương phóng vào bát nhang, như phi tiêu. Mười cây thì chín cây vào đầu vào vai người phía trước. Người trước người sau ngoái qua nhìn lại, thấy mặt rỗ dậy thì tóc tai ngờm ngợp không dám nói nhưng trong đầu chắc cầu cho thánh vật chúng đi. Không phải ai cũng kịp trang bị sự nhã nhặn, điềm đạm khi bước vào chùa. Không phải ai đến cửa Phật cũng mang theo lòng từ bi.
Tình hình căng. Không thể tiến sâu hơn vào ban thờ. Khin nói chỉ còn cách đưa mấy anh trẻ trai lên trước đội lễ, rồi bái vọng từ xa. Mong thần Phật chứng giám cho lòng thành chúng con. Đâu cứ phải có cây hương trên mới biết mới thấy. Hương nghi ngút đấy thôi. Các cụ về khói mờ mờ ảo ảo thế này không rõ có nhận ra được ai với ai không, nhớ được lời khẩn cầu của muôn vạn chúng sinh không?
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...