Tác phẩm đoạt giải tại Cuộc thi sáng tác văn học (2014 – 2016): Thể loại thơ
Mặt trời (Giải Nhì)
Mỗi ngày sau những thử nghiệm
trong căn phòng những bông hoa lịm đi
màn đêm đánh gục cả những chiếc lá
kiên cường nhất
nhưng chỉ cần một giọt nhựa
thì bình minh vẫn thức dậy như mọi ngày
bình minh gọi tôi bám tiếp vào
những vách đá mà tồn tại
giọt nhựa chảy ra từ tâm trí
sau những nhát chém phũ phàng
giọt nhựa chảy ra từ đôi mắt
sau nhưng giờ phút tĩnh lặng
bình minh lại mọc
và khoác lên vai huy hiệu của cuộc sống
chỉ còn một giọt nhựa
lòng mình vẫn bám rễ mà leo lên
trên cao
mặt trời vẫn dang tay rộng lắm.
Nguyễn Nhật Huy
(Thái Nguyên)
Đá bốn mặt thấu đời dâu bể
Ta một mặt người sao thấu được nỗi đau
Những ích kỷ lọc lừa đời nào cũng thế
Ta nhận phần mình không trước cũng sau.
Trước uy nghiêm của trùng trùng thành quách
Ta thấy mình hóa viên đá nhỏ nhoi
Nằm lạc lõng giữa bếp đời lửa tắt
Chút tro tàn đợi lúc gió cuốn trôi.
Đá bốn mặt còn ta thì một mặt
Nhìn sao ra nghìn chước quỷ mưu ma
Nhưng vẫn tin dù đôi khi sự thật
Phải bắc cầu qua cay đắng xót xa.
Nguyễn Hữu Nhân
(Đồng Tháp)
chiều nay mưa nặng hạt
hết mình rơi qua khoảng trống giao mùa
bức bối âm thanh.
tôi tìm bình yên trong mưa
mùi thơm dọc dài tưởng tượng
tôi tìm tương lai trong xế chiều quá khứ
là tóc em bây giờ.
chạm xuống dòng thời gian lẩy bẩy
mưa ơi tôi ơi
mưa ơi em ơi
người bỏ rừng xanh
người buồn sông suối
phố bây giờ ơi phố lênh đênh.
không thể chớp mi làm vỡ giọt thủy tinh
tôi đã thử bao buổi chiều dư chấn
dằn vặt từ em không thể làm âm thanh
mưa cuộn dồn áp suất
ma sát tinh vi qua khoảng trống giao mùa.
chiều nay mưa nặng hạt
chiều nay đứt gãy chiều nay
tôi nối liền tôi trước xa xăm em tiệm cận.
vẹn nguyên những giọt tình thầm.
Trần Võ Thành Văn
(TP Hồ Chí Minh)
Tiếng khóc màu xanh (Giải Nhì)
có lẽ máu của cây không bầm đỏ như người
nên người không hiểu tiếng khóc của cây
mầm xanh lặt lìa khi mới hoài thai
những màu xanh đang teo tóp cho dự án,
công trình phình nở
phố nghẽn mạch tìm thở
tầng ozon rách toạc tự bao giờ
cọc nhọn cuộc đời chưa thôi buông
tiếng khóc của cây khua nhựa ọc sệt trong đêm
tiếng khóc của cây quến đặt giữa ngày chói gắt
tiếng khóc của cây luân chuyển mùa màng,
vận niên, thời tiết…
ai còn cười bia bọt giữa đèn màu
nghiêng ngả cơn say
chim khóc giữa trời xanh
tiếng hót rơi từ lâu
đất mẹ buồn rạn vỡ màu môi thâm
cây bị chặt rồi cây đi đâu, về đâu, ai biết…
sáng nay tôi đi tìm màu xanh
còn đọng giữa lòng phố là bộ gốc sần sùi
thắp hương tiễn cây về trời
thắp hương tiễn tôi vào lòng đất
ngàn vạn mũi tên từ giọng hót chim trời
xé gió lao ra.
Trần Huy Minh Phương
(TP Hồ Chí Minh)
Chỗ tôi đang thả diều (Giải Ba)
Tôi đang thả diều
Chỗ mẹ tôi đánh rơi thời con gái
Ký ức làng cong một triền đê
Mồ hôi kết cao hơn ngọn tháp
Tôi đang thả diều trên hàng triệu đôi vai
Gồng gánh nối nhau thành phù sa lá cỏ
Không dấu vết gì về những trận cuồng phong
Chỉ truyền thuyết một dòng sông ngàu đỏ
Tôi đang thả diều
Chỗ sử làng liên hồi báo động
Bao nhiêu lần làng bị lũ cuốn trôi
Tiếng huầy dô chờn vờn mộ sóng
Tôi đang thả diều
Chỗ giặc dùng dây thép xâu tay
những người cộng sản
Hành quyết trên đê bằng cách chặt đầu
Gia phả họ nào cũng phun máu đỏ
Rau muống xanh chưa kín miệng hố bom
Rơm rạ về phơi tràn qua ụ pháo
Diều cứ thả như chưa từng gặp bão
Như chưa từng vỡ sáo tan khung
Một con đê ăm ắp hồn sông
Nâng chót vót hồn làng bình dị
Sợi dây diều rung qua bao thế kỷ
Con đê làng cứ thế thả tôi lên.
Nguyễn Minh Khiêm
(Thanh Hóa)
Nỗi oan nàng Mỵ Châu (Giải Nhì)
Đất nước mất rồi tội đổ xuống Mỵ Châu
Người con gái ngây thơ biết làm sao mưu sâu kế độc
Người con gái ngây thơ chỉ khát khao hạnh phúc
Chỉ muốn được yêu thương, gắn bó, sum vầy.
Nước không mất từ khi Triệu Đà xua quân sang đây
Mà mất lúc An Dương Vương nhờ nỏ thần thắng giặc
Chiến thắng lẫy lừng lại gieo mầm bất trắc
Khi vận nước treo vào cái lẫy nỏ vô tri.
Nước không mất vì nỏ thần Trọng Thủy mang đi
Mà vì An Dương Vương lơ là cảnh giác
Để giặc vào nhà tội ai to nhất?
Mỵ Châu lỡ sai lầm là bởi từ đâu?
Giặc đến sát chân thành còn chuốc rượu cùng nhau
Đất nước lâm nguy cùng con lên lưng ngựa
Khi giặc đuổi cùng đường không thể quay lại nữa
Thì chém đầu con rồi biền biệt biển sâu.
Có ai thấy oan không những giọt máu Mỵ Châu?
Ai ngờ ngợ vệt đường lông ngỗng rớt
Dẫu chân ngựa bụi đường còn lấp hết
Mà gió cuộn khói bay lửa cháy ngập trời...
Mỵ Châu xưa đã bị chém đầu rồi
Tượng đá mang đớn đau ngàn năm chưa hết
Xin đừng thêm những Mỵ Châu chịu lời oan nghiệt
Vì gánh tội thay cha bên bờ biển mai này.
Nguyễn Thanh Huyền
(Hải Dương)
Hòn Khói (Giải Ba)
có xuôi ngược nơi đâu có xa cách bao lâu
tôi cũng không thể nào trôi khỏi quê hương
ơi dáng hình Hòn Khói
nỗi nhớ kết tinh như hạt muối
thấm tận đời
tôi thương nhớ nhiều người và
nhiều người cũng đã nhớ thương tôi
những đứa trẻ chăn bò hai mươi mấy năm về trước
những đứa gái lấy chồng xa ít khi về thăm mẹ cha,
thăm bầy bạn được
còn ai
mẹ tôi đã đi vào một đêm gần sáng trăng mai
đi vào trăng Hòn Khói
bốn mươi tôi cút côi
chưa xong những câu thơ hoang vu, nông nổi
thấp cao lạc đường
có xuôi ngược nơi đâu có xa cách bao lâu
tôi cũng không thể nào trôi khỏi quê hương
ơi tấm tình Hòn Khói
nỗi nhớ trắng trong như hạt muối
chín trên tay người
những con nước u buồn
xin hãy cuộn mình dưới sâu khơi
gió Vân Phong mang giấc mơ tôi bay rộng
biển bao đời ăn vào bãi bờ
người bao đời thở cùng đất đai,
tưởng nhớ hồn làng, thờ phụng cha ông
đổi thịt thay da
nuôi sống
từng đoàn người trong mỗi đêm muộn hay sớm
sương vẫn bước ra con đường
đi về phía những cánh đồng
hơn cả trăm năm muối đã cao hơn núi
hơn cả trăm năm
mặn đắng ruột thơm môi
những chiều nào mây vần vũ nổi trôi
lúc ấy mưa tưng bừng trên sóng trắng
khi gió tối biển duềnh lên rất nặng
tôi đã chạy tưng bừng giữa quê hương như mưa
rồi năm tháng đưa đi
vời vợi
nỗi nhớ cứ thành biển duềnh lên khi gió tối
chân trời xưa, mùa lễ hội, mùi cơm cúng tổ tiên,
hương cây những khu vườn cũ...
vẫn gọi đứa con xa về
về nghe những ngôi nhà cổ Phú Thọ
những mái đình Thạnh Danh
về nghe những giếng nước, tường thành
ở Bá Hà, Đông Hòa,
những bậc thềm xây bằng đá san hô
kể chuyện
về nghe những con thuyền từ Đông Hải,
Thủy Đầm, Mỹ Giang theo mùa
ra biển
đêm đêm mong mỏi hướng bờ
sóng vẫn đem câu hát đại dương chạy vào đất liền,
tôi đem sau trước thủy chung chảy vào thơ
ơi mặn nồng Hòn Khói
nỗi nhớ lấp lánh như hạt muối
sáng ơn trời.
Lê Quốc Sinh
(Khánh Hòa)
Tiếng mõ trên kia gõ ra đều thế
Đều như hơi thở
Khẽ như nói cười
Khẽ như giấc ngủ
Đều như làn hơi
Tiếng mõ ai kia gõ ra đều thế
Bước chân luống cuống
Lùi xuống nhấc lên
Ra thơm hoa đại
Vào đau cỏ mềm
Tiếng mõ nói gì mà sao đều thế
Gõ nhịp điềm nhiên
Không đuổi không mời
Không mừng không tủi
Không khóc không cười
Lòng mình xin gõ một hồi.
Phạm Văn Vũ
(Thái Nguyên)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...