Chủ nhật, ngày 06 tháng 10 năm 2024
09:12 (GMT +7)

Vẻ đẹp từ tác phẩm của nhiếp ảnh gia đường phố Raghubir Singh

Raghubir Singh (1942 - 1999) là người tiên phong trong nhiếp ảnh màu về đường phố, ông đã làm việc và xuất bản rất nhiều từ cuối những năm 1960 cho đến khi đột ngột qua đời ở tuổi 56. Sinh ra trong một gia đình quý tộc ở Rajasthan (Ấn Độ), Singh là một nghệ sĩ toàn cầu. Singh bắt đầu sự nghiệp với tư cách là một phóng viên ảnh vào những năm 1960.

Ông đã sống ở nước ngoài trong phần lớn cuộc đời trưởng thành của mình như ở Hong Kong, Paris, London và New York - nhưng ánh mắt của ông luôn hướng về quê hương Ấn Độ. Ảnh của ông được đăng trên các tạp chí và tờ báo quốc tế bao gồm Life, National Geographic và New York Times. Làm việc với một chiếc máy ảnh cầm tay và phim trượt màu, ông đã ghi lại môi trường dày đặc của quê hương Ấn Độ trong các bố cục giống như đường diềm phức tạp, đầy ắp sự cố, đứt gãy do phản chiếu và rung động với màu sắc sang trọng.

Man Diving, Lũ sông Hằng, Benares, Uttar Pradesh (1985)

Được ca ngợi là một trong những nhiếp ảnh gia tài liệu xuất sắc nhất của thế kỷ 20, đã đi tiên phong bởi những người nổi tiếng như Henri Cartier-Bresson và Robert Frank (những nhiếp ảnh gia lững lẫy của thế kỷ 20), nhưng không giống như họ, ông chọn chụp ảnh màu vào thời điểm mà nhiếp ảnh màu vẫn còn là một vấn đề khó khăn trong giới nhiếp ảnh nghệ thuật. Đối với ông, màu sắc là bản chất của thẩm mỹ Ấn Độ. Ông đã nói với tạp chí Time vào năm 1999, năm mất của ông: “Nhìn Ấn Độ một cách đơn điệu, là hoàn toàn bỏ lỡ nó.”

Những nơi mà Raghubir Singh chụp ảnh đều chật kín người - đám đông là điều bình thường, khoảng trống là một ngoại lệ. Tuy nhiên, trên những con phố đông đúc mà Singh lấy làm đối tượng, có lẽ không có ai khác đã từng đứng đúng chỗ ông đứng, nhìn đúng nơi ông đứng nhìn. Đằng sau những bức ảnh của ông đánh dấu một con mắt quan sát mà ít người sở hữu. Đây không chỉ là những hình ảnh của Bombay, Calcutta, hay Rajasthan, mà là một cái gì đó cụ thể hơn. Quá trình hồi tưởng hào phóng này theo dõi quá trình phát triển của một sự nghiệp phi thường trong lĩnh vực nhiếp ảnh màu, từ cuối những năm 60 cho đến khi Singh đột ngột qua đời.

Công việc của Singh vận hành theo những đường quét lớn và xoay vòng từng phút - không chỉ sẵn sàng đi qua toàn bộ tiểu lục địa Ấn Độ mà còn xoay 90 độ quanh một góc, luồn lách qua dòng xe cộ hoặc nhìn vào các ô cửa. Đối tượng mà ông chụp thật đa dạng, từ những người lái xe taxi đến những tiểu thương, những người công nhân và những người vui chơi,… tất cả đều bị bắt trong khoảnh khắc hoành tráng, chuyển động của họ không bị đóng băng nhiều bởi ảnh tĩnh, nhưng mới chớm nở trong khung hình.

Hình ảnh của Singh thực sự tĩnh. Ở Man Diving, Lũ sông Hằng, Benares, Uttar Pradesh (1985), cú lao xuống của người thợ lặn có thể bị dừng lại giữa không trung do độ phơi sáng trong tích tắc, nhưng người xem vẫn cảm nhận được đường cong đi xuống. Cơ bắp căng ra, lực hấp dẫn sắp xảy ra, các vùng ngoại vi mờ nhạt - tất cả những yếu tố này cho thấy điều gì đã xảy ra và điều gì sẽ xảy ra. Ngôn ngữ ngắn gọn của hiện tại, khi xem xét kỹ hơn, mang lại những sự kiện diễn ra theo thời gian.

Chủ nghĩa nhân văn của Singh được xác định bởi chân lý tĩnh này: đối với mọi điều kiện, luôn tồn tại một điều ngược lại. Trong sự hoang vắng có vẻ đẹp, trong lễ kỷ niệm có sự đe dọa... Những chàng trai trẻ trong bức ảnh chụp Benares của ông đã biến hậu quả của một trận lụt khủng khiếp thành một bể bơi: họ nằm trên mặt nước, mái nhà trở thành ván lặn, thảm họa trở nên quá khích - có nghĩa là khi nước lũ dâng cao, chúng sẽ hạ xuống. Đây cũng là điều mà Singh đã chụp được trong những bức ảnh đẹp nhất của mình là khoảnh khắc chuyển giao, sự rung chuyển giữa các trạng thái đánh thức người xem khỏi những điều mong đợi và báo hiệu giọng nói hiếm khi nghe thấy ở phía sau đầu: bây giờ, hãy tập trung.

Sự chấp nhận tính hai mặt của Singh thể hiện rõ nhất trong Phụ nữ và Người lái xe kéo, Benares, Uttar Pradesh (1984). Trong đó, đèn flash của máy ảnh xuyên qua tấm mạng che mặt màu đen của một phụ nữ Hồi giáo, chiếu sáng khuôn mặt tươi cười của cô ấy bên dưới lớp vải mỏng - sự riêng tư trở nên công khai. Hành động vi phạm và nhân đạo của Singh ở đây kích động sự tức giận và ngạc nhiên ở mức độ ngang nhau. Người phụ nữ nhìn thẳng vào bạn - bạn đang diễn lại một hành động vi phạm hay giải thoát?

Trong một bức ảnh chụp muộn, người qua đường đang soi gương tại một quầy hàng trên đường phố ở Howrah, Tây Bengal. Bố cục vui tươi, tan vỡ chập chờn giữa không gian bằng phẳng và sâu thẳm. Ở trên cùng, hình ảnh phản chiếu của Singh hướng về phía người xem từ một tấm gương trưng bày. Bị mờ, di chuyển nhanh hơn khả năng chụp của màn trập, ông chìm sâu trong trạng thái tĩnh, nhảy giữa các khung hình. Đây là một tĩnh vật chứa đầy các đối tượng phản ánh chuyển động, nhưng bản thân chúng không chuyển động.

Với Mưa gió mùa, Monghyr, Bihar (1967), Singh coi bức ảnh này là bức ảnh thành công đầu tiên của mình. Khi bốn người phụ nữ rúc vào nhau bên bờ sông Hằng, bộ sari của họ bám vào da họ như lớp vải trên những bức tượng cổ điển. Bắt nguồn từ cuộc sống cộng đồng và thời gian theo chu kỳ của gió mùa hàng năm, hình ảnh cho thấy mối bận tâm suốt đời của Singh với “văn hóa địa lý của Ấn Độ” và sự đan xen sâu sắc giữa đất đai, khí hậu và truyền thống.

Minh Quang (tổng hợp)

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy