Thơ dự thi của Trần Ngọc Mỹ
Lời cho con
Vững vàng như cây tùng, cây bách
chẳng vĩnh cửu ngàn năm
nên ngày mai cha thành chiếc lá
xa xăm về cội
xin con đừng xa xót quá
dưới bóng mát cây rừng
cha điểm tên kí ức
câu chuyện thời chiến tranh nghèo nàn,
khói lửa
cùng đồng đội ăn sương nằm gió
chuyền tay điếu thuốc
lẩy bẩy dìu nhau qua cơn sốt rét
ký ức đau thương thấm đẫm tình người
sợi tóc bạc Tám mươi
rơi xuống trái tim ngậm ngùi ánh lửa
hôm nay bức tường ngăn lịch sử
lạc lõng bước chân cha
thời đại con đủ đầy
tiếc thay,
tình người mỏng manh lồi lõm
mỗi ngày tin tức: chồng giết vợ, em đâm anh,
học sinh nổi loạn…
lòng cha đau thắt
máy tính, facebook, zalo…cha đều dò dẫm
mong thực hiện nguyện ước cuối cùng
duy trì một kết nối với con
Nhớ mẹ trăm năm
Như những vì sao rơi xuống từng đêm lả tả
Nỗi nhớ mẹ lúc nào cũng đau đáu trăm năm
Gót chân con đã mỏi mòn đường đời đau thương
Nắng mưa xa xót để hiểu trọn…
Mặt trời mẹ bao dung
Muốn trở về úp mặt ngụp lặn dòng sông
Tắm gội da thịt mặn nồng mồ hôi mẹ
Bàn tay chai sạn cày sâu cuốc bẫm
Mỗi ngày hy vọng mầm nảy xanh non
Tất cả nhựa lành chảy về phía con
Tháng ngày chở che, mẹ thành ngọn núi
Đứng sừng sững xua đi bóng tối
Tâm hồn con đắm chìm cái đẹp của thiên lương
Có nơi nào bình yên như quê hương
Mái ngói rêu phong bao năm nhẫn đợi
Người đi nơi đâu, về đây cây cỏ điểm danh tên tuổi
Mẹ bảo: chung một núm ruột
Làng chẳng quên nhau
Trở về, trở về nơi cắt rốn chôn rau
Trăm năm gọi trái tim con lắng mình vào miền nhớ
Cho đêm lời ru quen thuộc dịu dàng ngực thở
Lòng lại nhẹ bẫng như mẹ ở đâu đây…
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...