Thơ dự thi của Nguyễn Thanh Huyền
Nỗi oan nàng Mỵ Châu
Đất nước mất rồi tội đổ xuống Mỵ Châu
Người con gái ngây thơ biết làm sao mưu sâu kế độc
Người con gái ngây thơ chỉ khát khao hạnh phúc
Chỉ muốn được yêu thương, gắn bó, sum vầy.
Nước không mất từ khi Triệu Đà xua quân sang đây
Mà mất lúc An Dương Vương nhờ nỏ thần thắng giặc
Chiến thắng lẫy lừng lại gieo mầm bất trắc
Khi vận nước treo vào cái lẫy nỏ vô tri.
Nước không mất vì nỏ thần Trọng Thủy mang đi
Mà vì An Dương Vương lơ là cảnh giác
Để giặc vào nhà tội ai to nhất?
Mỵ Châu lỡ sai lầm là bởi từ đâu?
Giặc đến sát chân thành còn chuốc rượu cùng nhau
Đất nước lâm nguy cùng con lên lưng ngựa
Khi giặc đuổi cùng đường không thể quay lại nữa
Thì chém đầu con rồi biền biệt biển sâu.
Có ai thấy oan không những giọt máu Mỵ Châu?
Ai ngờ ngợ vệt đường lông ngỗng rớt
Dẫu chân ngựa bụi đường còn lấp hết
Mà gió cuộn khói bay lửa cháy ngập trời...
Mỵ Châu xưa đã bị chém đầu rồi
Tượng đá mang đớn đau ngàn năm chưa hết
Xin đừng thêm những Mỵ Châu chịu lời oan nghiệt
Vì gánh tội thay cha bên bờ biển mai này.
Hoa mướp
Thấy em thì nhớ nắng
Nắng vàng cho ong bay
Thấy em thì ngóng gió
Gió luồn qua kẽ tay...
Em hiền và ngọt ngào
Màu quê bình dị lắm
Em mong manh chông chênh
Trên bờ rào trưa vắng...
Bình minh còn tươi thắm
Hoàng hôn về rụng rơi
Một đời sao ngắn ngủi
Thương em rồi thương tôi.
Cứ hoa vàng em nhé
Nhụy thơm cho ong bay
Cứ quả xanh tiếp nhé
Lớn dần cho đầy tay.
Mặc kệ đời ngắn ngủi
Mặc nắng xối mưa vùi
Gió đổ giàn gượng dậy
Giơ tay cao với trời.
Em cứ hiền như thế
Lung linh trong trưa mưa
Em vẫn tươi như thể
Thêm một ngày là thừa...
Cứ nở vàng mỗi sớm
Úa rụng khi chiều về
Sống một ngày rực rỡ
Cũng đủ cho đắm mê.
Nguyễn Thanh Huyền
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...