Thơ dự thi của Nguyễn Minh Khiêm (tiếp)
Ngón tay không đeo nhẫn
Ngón tay không đeo nhẫn gảy đàn
Giọt sương nghe bằng màu trăng ứa máu
Gió vằn lên con mắt lá răm
Bông hoa ưu đàm ba nghìn năm nở một lần nghe hát
Ngón tay không đeo nhẫn bật ngược tuổi mình
Sợi tóc nhiều hoàng hôn rạn vỡ
Chiếc lá mất ngủ xuống làm bậc cầu ao
Lông mày từ câu ca dao xưa lật nghiêng dải yếm
Người trai làng mang sấm đi đánh giặc
Quả cau non ngồi hứng mưa ngâu rỉ rắc lúm đồng tiền
Để lại ngón tay dằng dặc mùa đông không bao giờ đeo nhẫn
Chạm tuổi mình mái tóc tuyết rơi
Bom đạn qua đi chỉ còn lại ngón tay không bao giờ đeo nhẫn
Vuốt mặt lá trầu già
Ngón tay cong như cò súng
Trên bàn thờ thắp hương gọi sấm về.
Khoảnh khắc ở nhà mồ*
Hàng nghìn chiếc sọ người cứ chòng chọc nhìn tôi
Nhìn như câu liêm móc ruột
Nhìn như muối xát buồng tim
Nhìn như muốn thét lên ngùn ngụt lửa
Nhìn bằng hốc mắt bị những chiếc gậy tre đập vỡ ra lởm chởm
Nhìn bằng chiếc cằm bị lưỡi lê chặt đứt quai hàm văng ba bốn mảnh
Nhìn bằng sống mũi bị đập bằng đá dập nát lõm vào
Nhìn bằng đình trán, xương đầu bị báng súng,
dùi cui phang nứt dọc nứt ngang
Hàng nghìn chiếc sọ người cứ chòng chọc nhìn tôi
Nhìn bằng nền chùa Phi Lai ngập trong hai tấc máu
Nhìn bằng cảnh bọn Pôn Pốt đập đầu già trẻ gái trai
máu phun lên đỏ mấy bức tường
Nhìn bằng cánh đồng xác chồng chất lên nhau
Nhìn bằng đống xương không nhận ra cái nào nguyên dạng!
Nhìn bằng những dòng chữ ghi trên tấm biển:
“Đây là máu của nhân dân ta bị bọn Pôn Pốt thảm sát”
“Đây là máu của nhân dân ta bị bọn Pôn Pốt thảm sát”
“Đây là máu của nhân dân ta bị bọn Pôn Pốt thảm sát”
Đôi chân tôi bủn rủn trước những chữ “Đây là”...
Hàng nghìn chiếc sọ người cứ chòng chọc nhìn tôi
Nhìn bằng những dòng chữ ghi dưới giá để sọ người
Dằng dặc nối nhau chất cao như núi:
“Trẻ sơ sinh dưới hai tuổi: 29”
“Trẻ em từ ba tuổi đến mười lăm tuổi: 264”
“Nữ từ 16 đến 20: 88”
“Nữ từ 21 đến 40: 155”
“Nam từ 18 tuổi đến…”
“Phụ nữ mang thai và các cụ già…”
Có thể thể con số 4158 người bị giặc Pôn Pốt giết chưa phải là chính xác
Hơn 3000 bộ hài cốt xã Ba Trúc huyện Tri Tôn
bị giặc Pôn Pốt giết chưa phải là chính xác
Hãy nhìn những cánh đồng chồng chất thây kia
Những đống xương chất ngất ngoài kia
Từ An Giang đến Kiên Giang suốt chiều dài biên giới
Có thể nhà mồ còn phải nối dài thêm
Có thể không phải chỉ có mấy nhà trưng bày tội ác
Có thể dài thêm những tấm biển “Đây là”…
Hàng nghìn chiếc sọ người cứ chòng chọc nhìn tôi
Nói cho tôi nghe vào trong từng giọt máu:
Các bạn ơi!
Hãy tạm dừng ngồi đọc những bài thơ hay nhất về đất nước mình
Hãy tạm dừng ngồi tụng niệm lòng căm thù giặc
Hãy đến đây tận mắt thấy hàng nghìn chiếc sọ người
trong một ngày bị giặc Pôn Pốt giết
Hãy đến đây để hiểu cái giá từng tấc đất biên cương Tổ Quốc
Hãy đến đây để truyền cho con cháu muôn đời
Xuân dẫu ngợp hoa, hương dẫu ngợp từ chân đến tóc
Nghìn năm sau không được lấp chiến hào.
Khoảng khắc ở nhà mồ
Hàng nghìn chiếc sọ người cứ chòng chọc nhìn tôi!
Hàng nghìn chiếc sọ người cứ chòng chọc nhìn tôi!
------------------------------------
* Khu nhà mồ An Giang (Nhà trưng bày chứng tích tội ác của giặc Pôn Pốt năm 1978)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...