Thơ của Trần Thị Ngọc Oanh
Người đàn bà viết thơ tình
Khi lửa tắt và muội đen rơi xuống
Đốm than hồng nhen nhúm dưới tàn tro
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Lá trút dần trơ lại những cành khô
Khi mặt biển không còn lăn tăn nữa
Quầng mây đen che khuất áng mây hồng
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Sóng dâng trào ào ạt bọt trắng tung
Cơn gió nhẹ mơn man làn tóc rối
Sao bỗng dưng xoay hướng đổi chiều
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Hóa hoang tàn, thành quách cũng liêu xiêu
Lửa cành khô thoắt hoá lửa rừng thiêu
Con sóng nhỏ cuộn dâng thành bão tố
Là khi đó trái tim người thiếu phụ
Trút ưu tư, hội tụ tiếng tơ lòng
Ta ngồi viết dưới ngọn đèn hắt bóng
Trốn bóng đêm vây bủa nỗi cô đơn
Để mơ ước một sớm mai thức dậy
Thấy đất trời, cây lá mướt xanh hơn.
Nắng tháng ba
Da diết thế, chiều nay nghe em hát
Làn dân ca tôi đã hát hôm nào
Cũng rộn ràng khăn the, yếm thắm
Lúng liếng cười sau nón quai thao
Một sớm nào trao nhau lời giã bạn
Nắng tháng ba xao xuyến cả sân trường
Lời quan họ nghe dốc lòng đến thế
Vẫn ngập ngừng chưa dám ngỏ lời thương
Giặc tan rồi, bạn tôi không về nữa
Nắng tháng ba tê buốt những hàng cây
Dòng nhật kí, chiếc khăn thêu ngày ấy
Đã theo người cùng đồng đội về đây
Trải bao năm đất nước nhiều thay đổi
Lớp trẻ giờ đã khác chúng tôi xưa
Vòng tay lớn nối vòng tay nhân ái
Để tiếng cười theo nhịp hát đong đưa.
Trần Thị Ngọc Oanh
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...