Hồi quê
VNTN- Làng tôi xưa vẫn chuyên nghề canh cửi
Tiếng xa quay náo nức suốt đêm ngày
Đẹp vô cùng mùa hạ sáo diều bay
Vui biết mấy xuân về ngày hội tới
(Thơ của cha tôi)
Không còn những thảm dâu trải từ bãi sông đến đầu làng
Quê đón tôi bằng lồng lộng triền đê gió mùa đông bắc
Chuyến phà cuối cùng đã không qua bên này bến Vạn,
đúng bằng thời gian để người ta thôi nghĩ về những chuyến phà
Cũng như không ai nghĩ về dòng sông
đại loại như bao giờ nước sông ngưng chảy
Sông đang chảy trong ý nghĩ tôi…
Bắt đầu từ tên làng, nơi cha tôi sinh ra,
đồng danh với tôi, đồng danh với nỗi nhớ tha hương khắc khoải
cha tôi đeo đẳng quá nửa đời người
Làng mất tên rồi, cha nhập hồn làng vào tôi
chừng mấy mươi năm sau đó…
Này đây bãi tha ma còn cây gạo trăm năm
điềm nhiên trước nắng mưa, bão tố
Hỏi vì sao mà dứt ruột để ra hoa, ứa nỗi đau mà đỏ,
Cây cứ lặng im thả từng chùm lửa,
đốt suy tư heo hắt của chiều
Nơi mồ ma ông tôi, bác tôi,
những cận thân cận lân người đồng trên xóm dưới
vẫn quần tụ với nhau chẳng đợi khi tối lửa tắt đèn
Không vật vã manh áo miếng cơm
nên tròn nghĩa láng giềng
Không đấu tố nhau
vì sang-hèn, sướng-khổ…
Tôi ngồi trên sân thượng ngôi nhà ba tầng
bác tôi dựng lên trên một phần đất đai tiên tổ
Nhìn về ngôi nhà ông tôi ai đó chia quả thực năm nào
Sáu chục năm vẫn vẹn nguyên hình hài
căn nhà ngói mười gian thuở ấy
Sáu chục năm những chủ nhân không đủ sức để thay đổi nó
Ý nghĩ tôi mắc sợi dây diều lũ trẻ thả triền đê
Mắc vào lời dặn của cha tôi lúc người về hầu tiên tổ:
Hãy phóng sinh lòng hận thù!
Tôi bước trên cây cầu bê tông nối bên bồi bên lở
Nghĩ về việc phóng sinh con phà cũ
đã bao năm cứa vào mặt sông phù sa máu đỏ
Bỗng thấy lòng thảnh thơi, soi mình bên giếng cổ
Hồn đang cùng mây trắng dịu dàng
bay…
Nguyễn Kiến Thọ
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...