Giàn hoa giấy trên cánh cổng xi măng
Truyện ngắn. Lục Lam
VNTN - Nắng chiều chêch chếch trên con đường rải nhựa. Ánh sáng của ngày tàn đẩy bóng những ngôi nhà cao tầng san sát dài thượt sang tận bên kia đường. Giờ tan tầm hối hả và ồn ã. Gương mặt những người đi đường lúc này cũng chia thành những mảng sáng tối rõ rệt, trông cau có và xa lạ. Tiếng động cơ, tiếng còi giục giã, cả tiếng ai đó buột miệng chửi bới… hòa vào bầu không khí ngột ngạt khói bụi làm người ta có cảm giác khó chịu. Tất cả vội vã đến và đi, tạo thành dòng chảy tấp nập tưởng như chẳng bao giờ ngừng.
An quẳng ba-lô sang bên cạnh, ngồi bệt xuống trước cổng nhà. Việc đứng đợi nãy giờ làm chân nó mỏi nhừ. Chiếc điện thoại hết pin cũng đã được nhét vào túi áo, dù sao thì giữa bầu không khí ồn ào này cũng chẳng làm được gì ra hồn. Nó ngồi trên bậc cửa, dưới dàn hoa giấy héo úa, chống cằm nhìn ra con đường quốc lộ trước mặt. An khịt mũi. Bầu không khí khô nóng toàn bụi và khói xe làm nó khó thở. Nó đưa tay nhặt một bông hoa giấy rụng dưới chân. Bông hoa vàng vọt, mỏng mảnh đã chẳng còn chút sức sống. Vẫn chưa có ai về.
Nhìn xa qua bên kia đường, An nhận ra dáng của Hoan, em gái nó. Con bé nhỏ nhắn lúc nào cũng đeo một cái cặp to đùng, nặng trịch toàn sách và vở. Khuôn mặt bầu bĩnh trông mệt mỏi và có phần chán nản sau buổi học thêm.
An bước vào trong nhà, đi thẳng lên gác. Nó ném cái ba-lô lên ghế rồi thả mình xuống giường. Những bức tường trong phòng chăng kín bởi tranh ảnh và poster những ca sĩ, diễn viên, ban nhạc nó yêu thích. Một lúc sau, An ngồi dậy, bật nhạc rồi lấy quần áo để thay. Tiếng nhạc từ hai chiếc loa át cả tiếng còi xe ngoài đường lúc này vẫn đang rất ồn ào. Nó vừa làm vừa hát theo, tiếng hát chẳng lấy gì làm dễ chịu.
- Biết rồi. An đáp. Lại gần chiếc loa điều chỉnh cho nhỏ đi một chút. Nó lấy giấy ra, hí hoáy vẽ.
***
Nhưng An đã bước lên trên tầng.
***
An bước trên đường. Thành phố đã lên đèn. Ánh sáng vàng vọt chiếu trên vỉa hè sứt mẻ, làm chúng càng có vẻ mấp mô hơn. Chiều nay là ngày họp phụ huynh. An tự nhiên thấy sợ con đường về nhà. Thành tích học tập làng nhàng của nó. Không biết hôm nay mẹ sẽ phạt nó như thế nào đây. An cứ tự nghĩ ra những trường hợp xấu nhất trong đầu.
- Mày suốt ngày chỉ biết mấy thứ nhạc nhẽo, nhảy nhót, tranh ảnh vớ vẩn. Chúng nó nuôi mày à? Làm thế no được không? Hay tao lại phải nai lưng ra kiếm tiền nuôi mày hả? Tao nuôi mày để mày làm tao xấu hổ như thế này đây. Mày nghĩ gì khi tao bận rộn mấy cũng phải thu xếp thời gian đi họp cho mày, rồi đến đấy nghe cô giáo mày phê phán tình hình học tập, nề nếp của mày hả? - Mẹ quát lên giận dữ.
An cúi gằm mặt. Nó đứng trơ giữa nhà hứng chịu cơn thịnh nộ của mẹ. Nó biết nói gì đây. Việc nó mê mải những thứ màu mè xa vời là chẳng thể chối cãi. Nhưng liệu mẹ có hiểu được, nó cũng muốn được làm nhiều việc cùng mẹ, muốn được mẹ quan tâm hỏi han, muốn được mẹ khen ngợi. Đã lâu lắm rồi, mẹ chẳng hề nhìn nó với đôi mắt trìu mến như trước kia.
So sánh. Lại so sánh. An mệt mỏi với sự so sánh lắm rồi. Bao nhiêu năm qua, Hoan luôn là cô con gái cưng của mẹ. An liếc nhìn Hoan trên bậc thềm, đôi môi con bé mấp máy. Lo lắng gì chứ? Nó là con người đàn ông mẹ yêu hết mực. Chưa bao giờ An thấy mẹ to tiếng gì với ông ấy. Có bao giờ con bé phải hứng chịu trận cuồng phong của mẹ đâu. Nó lúc nào cũng chăm ngoan, lúc nào cũng làm mẹ tự hào, chẳng bao giờ phải nhắc nhở điều gì. Thời gian ít ỏi của mẹ không phải đều dành cho con bé sao?
- Mày thì giỏi rồi, không cần mày quan tâm - An quay ngoắt lại, hất tay Hoan ra, hét lên.
- Kệ nó. Xem nhịn được bao lâu. Không ăn càng đỡ tốn cơm.
***
An gục đầu vào giữa hai cánh tay. Trong đầu nó lại nhớ về những gì mẹ nói lúc chiều.
***
Mặt trời lên. Con đường lại dần trở nên tấp nập. Bầu không khí ồn ã lại bắt đầu. An bước xuống dưới nhà. Mẹ đã đi làm từ sớm. Căn nhà thênh thang, lạnh lẽo kì lạ. Nó sốc lại cái ba-lô, nhẹ nhàng mở cửa.
- Chị An, chị đi đâu thế? - Hoan xuất hiện trước cửa phòng con bé.
- Không đi đâu cả. Vào ngủ tiếp đi - An trả lời. Tay vẫn mở chốt khóa.
- Chị…
- Việc hôm qua… Tao xin lỗi nhé.
Nói rồi, An bước ra cửa. Bầu không khí buổi sớm đã đầy mùi khói xe. Nó bước nhanh ra ngoài. Đi về phía bên kia đường. Lách mình qua dòng người tấp nập, chẳng hề quay đầu lại.
- Chị An - Bất chợt giọng Hoan thoảng thốt vang lên phía bên kia đường.
An nhìn nó, tự nhiên nở nụ cười. Nó thấy mắt mình ươn ướt, bước đi nhanh hơn, gần như là chạy. Rồi nó chạy thật sự, như một kẻ tội đồ. Tiếng Hoan vẫn thấp thoáng phía sau gọi tên nó.
Két!!!
Tiếng ô tô phanh gấp làm An sững người, bất chợt dừng lại. Nó nhìn ra phía sau. Nơi cái bóng nhỏ bé của Hoan đang nằm trong màu nắng tái, giữa lòng đường tấp nập.
An bàng hoàng, nhìn thân hình nhỏ bé của đứa em dần che lấp sau đám đông người ngày càng xúm lại. Nó chưa bao giờ gọi Hoan là em, cũng chưa bao giờ xưng chị.
An chạy lại, vội vàng tách đám đông tiến đến gần Hoan. Con bé vẫn chưa bất tỉnh. Đôi mắt ngây thơ mờ mịt nhìn An, lúc này đã quỳ xuống cầm tay nó. Hoan mấp máy môi, thều thào trong nước mắt:
- Chị An, em… đau quá…
- Chị biết, chị biết - An khóc, nước mắt đã rơi lã chã từ lúc nào. Nó nghe tiếng người gọi xe cứu thương.
- Chị… chị không… đi đâu chứ?
- Không. Chị không đi đâu hết… Hoan… Hoan ơi…
An vẫn khóc. Đôi tay lấm lem nắm chặt đôi tay nhỏ bé của Hoan.
Sao An lại vô tâm không biết. Ngày người đàn ông ấy bỏ đi. Hoan mới sáu tuổi. An lúc ấy mười tuổi. Ông ta cũng ra đi vào lúc sáng sớm. Bỏ lại đứa con nhỏ sau một cái xoa đầu. Có lẽ ngôi nhà này không phải nơi dừng chân ông ta muốn. Hoặc đơn giản, ông ta là người không muốn bị vướng bận bởi một thứ cố định.
Trong lòng An lúc đó đã dâng lên niềm vui độc ác. Hoan vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ bố. Để rồi khi nó có thể hiểu, đôi mắt ngây thơ đã bớt trong sáng đi vài phần. Hoan lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, tíu tít nói chuyện cả ngày, không phải cũng là để tìm cách làm mẹ chú ý hay sao. Nó cũng khao khát được yêu thương. Nhưng không như An đủ lớn để tạo cho mình một vỏ bọc, Hoan quá mong manh cho những lần ly biệt.
***
Chuyến xe đầu tiên trong ngày lăn bánh. An ngồi chỗ cạnh cửa sổ, nhìn lơ đãng ra bên ngoài. Chuyến đi nhận trường này của nó, cả mẹ và An đều không đi tiễn. Mẹ bận đi công chuyện, như mọi khi. Nhưng trước khi An lên xe, bà đã gọi cho nó. Nội dung ngắn gọn, đơn giản chỉ là dặn dò vài chuyện. Dù vậy An vẫn chờ mẹ cúp máy trước với một nụ cười trên môi.
An mở túi, tìm phong thư Hoan đã đưa cho nó, dặn đi dặn lại là phải lên xe mới được mở. Những dòng đầu cũng là nhắc nhở An những điều nó hay quên. An mỉm cười, đôi khi Hoan hành xử như thể là chị nó vậy. Những dòng chữ nhỏ nhắn, nắn nót tràn ngập yêu thương.
“… Ai cũng nói chị em mình không hợp nhau. Từ nhỏ đến lớn, chưa ngày nào chúng ta cười nói vui vẻ được một lúc. Nhưng nhiều lúc chị em mình cũng tình cảm lắm, đúng không? Em là một đứa luôn thích dựa dẫm. Còn chị, dù chả bao giờ nói những lời dễ nghe, nhưng với em chị vẫn là một người chị tốt.
Chị ơi, em thương chị, thương chị lắm lắm. Dù chị thế nào, em vẫn là em của chị, chị là chị gái của em. Vì mình là con một nhà.” An nhìn những dòng cuối, ngẩn ngơ, trầm xuống một lúc. Nó lấy điện thoại, nhắn một tin ngắn gọn cho Hoan.
“Ừ. Chị cũng thương em.”
***
Ngày đó, An đã cùng bố trồng cây hoa giấy ấy. Bố đi đến vườn sinh vật cảnh nào đó trong thành phố, mang về một chậu cây rõ to. An nhìn tán cây xanh tươi với những bông hoa màu hồng rực rỡ, vui vẻ hỏi bố.
- Bố ơi, cây to thế này rồi thì đỡ mất công chăm sóc hơn đúng không ạ?
- Không đâu con. - Bố dịu dàng nhìn An. - Dù cây có to lớn, tươi tốt đến thế nào, cũng cần yêu thương, chăm sóc. Vậy mới nở ra những nhành hoa đẹp được.
An vâng dạ gật đầu, đưa tay hất thêm nước từ cái xô nhỏ vào gốc cây. Bố đứng bên cạnh mỉm cười. Cơn gió tràn xuống từ đâu đó trên cao tít tắp, bầu trời hôm ấy thật trong xanh.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...