Thứ bảy, ngày 23 tháng 11 năm 2024
03:28 (GMT +7)

Bùa yêu

Truyện ngắn. Hạnh Trần

VNTN - Từ non chiều, những đám mây vần vũ cuồn cuộn lao từ phía sau dãy núi Kim San như muốn sà thấp xuống chụp lên bản Khụ. Lá ngô héo quắt trên nương như những con dao, cố khua khua như muốn chọc lên đám mây nặng trĩu kia những lỗ thủng cho nước ào ào tuôn xuống. Chó lười biếng không muốn đi săn, mèo không buồn bắt sẻ. Người già ngóng nhìn trời lặng thinh, hồi hộp lẫn âu lo…

Cuối cùng, mưa đã tới.

Đầu tiên là những hạt mưa thưa thớt và nặng. Không phải? Là những cục đá tròn như quả bồ quân xiên xéo và vỡ tan trên mặt sân đất, quất lốp bốp vào vách nứa và cao hứng chui tọt qua mái tranh vào sàn bương rồi tan biến. Tiếp theo là nước. Nước bắt đầu trút xuống từ cái vung khổng lồ, tối sì úp chụp trên đầu bản liền tù tì không dứt. Cơn mưa như bù lại mùa hạn kéo dài.

Bà nội Dương Sinh ngồi bên cửa sàn, thong thả cởi cái khăn đưa bàn tay gân guốc vuốt vuốt mái tóc cắt ngắn sát da đầu, mắt nhìn xa xăm nói bâng quơ:

-Mưa có chút đá là điềm lành. Chắc chắn mùa sẽ chín vàng, cỏ cây sinh sôi, người tươi của tốt.

-Mưa đá mà lại lành ư bà?! Ừ, mát mẻ quá! - Sinh hỏi mà như không hỏi, chỉ có tiếng mưa hối hả tan mình vào cỏ cây.

Ngồi thừ bên cột nhà, nhìn nước chảy xuống từ mái tranh Sinh thấy lòng nhẹ nhõm như vừa vứt được tảng đá đè trên ngực. Mưa xua tan cái bức bối, oi nồng, lưng lửng như người ốm của thời tiết đỏng đảnh. Gió thốc vào hiên nhà, chuông nứa treo ngoài sàn va vào nhau reo lóc cóc, lanh canh.

Mùa mưa năm ngoái Sinh đi xuống huyện, về đến ngã ba gặp Lí Lan ở đường rẽ lên bản. Dương Sinh phanh kít xe máy làm Lan giật cả mình, bụi từ bánh xe cuốn cả vào đôi mắt đen lay láy. Sinh vừa cười vừa hỏi:

- Về hay đi đấy?

- Mình về bản mà - Lan bẽn lẽn trả lời, mắt nhìn xuống bàn tay đang vân vê tua rua của cái túi thêu đeo bên sườn. Dây túi bắt chéo qua người hằn khuôn ngực vồng lên trong ánh nắng chiều phập phồng hơi thở.

Sinh nhìn Lan thấy là lạ. Quần áo tinh tươm theo kiểu người xuôi rất đẹp, hai má Lan trắng hồng trong ánh nắng chiều chợt làm mặt Sinh thấy nóng như đang gần bếp than. Sinh vội giục:

-Lên đây, tôi chở về kẻo tối.

Lan xách cái túi, trèo lên xe. Cái xe rồ ga gấp làm người Lan ập về phía trước va vào người Sinh, Lan ngượng nghịu ngồi xích ra phía sau nhưng Sinh không chịu.

- Ngồi lủng lẳng thế khó đi lắm, ngồi sát tay lái mới vững - Biết Lan ngại Sinh hỏi lảng:

- Đi đâu về mà diện thế?

- Mình đi học làm cô giáo đấy! Học trên tỉnh, tháng mới về nhà một lần lấy gạo lấy trứng thôi.

Thì ra lần đầu tiên có người ở bản được đi học làm cô giáo dạy chữ đấy. Lâu không gặp thấy Lan khác thế. Tự nhiên cứ muốn nhìn mãi, chuyện mãi. Cái xe bánh quấn xích hôm nay cần đi chậm mà nhoằng một cái đã đưa Lan về tới nhà. Từ hôm ấy cứ cuối tháng là Sinh lại kiếm cớ đi chợ huyện, may ra được đón Lí Lan đi học về. Có bận đứng chờ, thấy cái xe máy ngược dốc đến gần, nhận ra Bí thư Đoàn xã đèo Lan ngược về bản. Sinh biết đứa trai ấy vì thỉnh thoảng thấy nó theo cán bộ xã, hoặc đưa thanh niên tình nguyện lên giúp bà con và sinh hoạt văn nghệ. Thấy Sinh đứng đó, Lí Lan hai má ửng hồng trong nắng chiều hỏi: “Dương Sinh đi đâu đấy?” Tự dưng Sinh thấy miệng buột ra: “Đi huyện có việc”. Bí thư vui vẻ chào Sinh:

-Mình đưa Lan về bản, nếu anh bận thì cứ đi đi nhé!

Sau cái bắt tay thân mật, xe máy chở Lí Lan chậm rãi ngược lên bản Khụ. Bóng áo đã khuất sau đường mà tiếng nói cười như còn vương trên lá. Sinh thấy trong ruột như có củ gừng đập dập. Biết thế nói tuột ra là đi đón Lan. Chả hiểu sao mình lại nói vậy. Bực mình thật. Tức lây cả đứa trai kia nữa.

Mùa hè. Lí Lan được nghỉ. Sinh chăm đến nhà chơi, giúp bố Lan làm việc lặt vặt. Sinh chăm chỉ, khỏe mạnh lại là con trưởng bản nên bố Lan vừa quý vừa nể. Có tối lí do muộn, Sinh ở lại ăn cơm, uống rượu với bố. Hai người đàn ông lặng lẽ không nói gì nhiều. Chén rượu ngô cứ như cháy nóng ran gan ruột. Lan không tỏ ra vui hay buồn, cứ lẳng lặng tránh ánh mắt như có lửa của Sinh. Bố biết ý, lấy cớ đau lưng nằm sớm. Lí Lan nấu cám, vừa ngồi thêu bên bếp không nói gì. Sinh thấy Lan thêu cái khăn dài, đường hoa văn kỉ hà tỉ mỉ, công phu lắm. Ai mà được quàng cái khăn thêu ấy nhỉ?!... Sinh ngồi lặng yên bên cạnh. Cành củi cháy rạo rực. Lòng dạ cồn cào nhưng lời như tảng đá đè nặng không thốt ra được. Cứ như thế nhiều hôm.

Mấy đứa trai cùng lứa với nhau đứa nào cũng đã có người thương người đợi. Sau buổi đi nương cho nhà Sinh, ngồi bên vò rượu ngô đem chuyện Lý Lan ra bàn. Thằng Triệu Nam thắc mắc:

- Bố cái Lan hay là nó không ưng mày thế? Nhà có hai bố con chỉ cần một người thích là được.

- Là cái Lan. Kể ra chỉ cần bố nó ưng là được, nhưng tao không thích thế. Lấy nó về nó không ưa mình, nó héo buồn như cây ngô mùa hạn ấy - Sinh nén tiếng thở dài.

- Mày muốn nó thích, sao không dùng bùa yêu - Thằng Cường góp chuyện.

- A! Đúng thế, bà nội mày chuyên làm ngải mà.

- Đúng rồi, mày cứ mượn bà cái ngải, còn mọi chuyện khác bọn tao sẽ có cách giúp.

Cả bọn nhao nhao tán thưởng. Những chén rượu ngô nồng nàn được dốc cạn hồ hởi, Sinh chợt nhớ ra nhà mình có bà nội chuyên bốc thuốc cứu người và bà có một linh vật đặc biệt để làm ngải. Đã mang ngải trong người, muốn ai thì được người ấy. Đàn ông con trai mượn được bỏ túi quần, đàn bà con gái giắt nó vào cạp váy đến nhà người mình thương ắt chỉ ngày một ngày hai là nên duyên. Nhà nào hiếm con thì mượn về bỏ vào nồi nước tắm, chồng thớ như lim như nghiến vợ căng như gối bông lau, chẳng mấy mà con cái chật nhà. Không mượn được thì ngủ cùng ngải một đêm cũng có tác dụng. Ừ nhỉ! Sinh quên khuấy đi mất. Nhưng xưa nay có ai làm ngải cho người nhà đâu? Giống như con chó con sao tự cắn đuôi mình được. Mặc kệ. Cứ thử xem đã.

Đợt này đúng lượt nhà Sinh làm tết Nhảy. Tết to lắm, những ba ngày hai đêm. Cứ mười bốn năm mới làm tết một bận, tính từ ngày chủ nhà tách bàn thờ ra riêng theo nhà mới. Lợn nuôi từ đầu năm, rượu men lá sóng sánh đầy vò. Các cụ trong họ tộc, thanh niên trai tráng đến chật nhà, uống rượu ăn cỗ và nhảy múa. Thầy mo sang sảng những áng văn cúng với ngôn ngữ cổ xưa. Các cụ già lặng lẽ ngồi bên nhau tai hau háu dõi theo những câu chuyện dựng làng dựng bản, Tây Trúc thỉnh kinh, chém ma diệt quỷ... qua lời ngân nga trầm bổng. Những người mo phụ trang phục sặc sỡ với nhảy xoay tròn quanh cây tre treo bùa phép lủng lẳng với những kiếm gỗ và bài vị, diễn tả cảnh cho bài mo không mệt mỏi. Nhảy múa cầu cho quốc thái dân an, nhảy cầu cho chủ nhà mùa ngô mẩy bắp, mùa bông trắng sợi…

Bọn thanh niên chả để tâm, nghe câu được câu mất, tranh thủ được mấy ngày ngắm nhau. Con gái má hây hây bếp lửa, chụm đầu đấm lưng nhau cười rúc rích. Đám trai có hơi men rạo rực, cơ bắp cuồn cuộn trong những điệu múa Rùa xoay tròn quanh đống lửa với những tiếng chuông, tiếng kèn, tiếng phách réo rắt nhộn nhịp. Dương Sinh nhảy vài vòng, khẽ lánh ra ngồi hút thuốc, mắt tìm tiếng cười của Lí Lan. Ngày tết Nhảy, đám con gái ưng ai thì được đặc quyền đưa người ấy đi ngủ chơi mà không bị ai phản đối. Lan đâu nhỉ, hay là nó đã dắt đứa trai ấy lên núi hoặc về nhà?... Kia rồi, Lan cùng đám con gái đang cười nói chỗ Bí thư với đám thanh niên tình nguyện ở các bản khác. Cái cách nhìn của Lí Lan tới đứa trai ấy làm Sinh thấy mũi cay xè như nhai phải nắm hạt cải nương. Tức thật! Cái ngải ở trong túi thơm lủng lẳng bỗng cọ vào người Sinh ran rát. Chợt nhớ đã mang nó theo được một tháng rồi, cả cái vòng bạc của Lí Lan đây nữa. Bùa yêu đã đủ âm - dương, mà sao ánh mắt Lí Lan nhìn hắn vẫn như hòn than nguội. Sinh lảo đảo bước sang phía tiếng cười. Mâm rượu vẫn còn nguyên khi người ta ăn no uống say lời nói và ánh mắt của nhau. Sinh rót tràn chén rượu uống với đứa trai, tiếng chạm chén nghe như tiếng đá va vào nhau khô lạnh. Sinh úp chén, nhìn gã trai với đôi mắt vằn ánh lửa. Nỗi lo lắng như sương mù chợt hiện lên trong mắt Lí Lan.

 ***

Sinh nấp vào bên hốc đá chờ đợi. Cái dốc cao và dựng đứng toàn đá tai mèo nhọn ấy vắt qua khe núi là lối đi tắt gần nhất nối liền bản Khụ với các bản khác. Bản Khụ một mình nằm trên cao tách biệt hẳn với thế giới bên ngoài bởi dãy núi Kim San cao vợi dựng đứng chìm trong mây. Cũng có một con đường khác không dốc lắm nhưng rất xa, vòng quanh dãy núi với chín khúc suối vắt qua vắt lại. Mùa mưa thì chịu, mùa khô thì đi xe đạp hoặc xe máy với xích quấn bánh vẫn đi được nhưng còn ô tô thì chưa có đường vào tới bản. Sinh biết hôm nay đứa trai ấy về, nó đi tắt đường dốc. Sinh đã có kế hoạch của mình.

Từ chỗ nấp nhìn lên đỉnh dốc, cái bóng áo xanh tình nguyện đang nhấp nhô trên vách đá. Mà cái dốc này cao thật! Người già kể ngày xưa có cô con gái nhà trưởng tộc xinh đẹp như hoa, trai khắp bản xa bản gần đều ao ước được về làm rể. Ông trưởng tộc muốn gả con cho một người Lang già, giàu có ở bản khác lại không muốn mang tiếng cấm đoán liền để nàng ngồi trên đỉnh dốc, các trai tráng sẽ chạy thi từ dưới dốc lên, ai lên tới đích trước khi tàn cây hương thì được cầu hôn. Nhiều đứa trai bỏ cuộc, nhiều người kiệt sức ngang đường, cuối cùng còn mỗi một chàng trai bản Ngọc, người mà nàng yêu dấu cũng lên tới nơi kịp khi cây hương tắt. Chàng chỉ kêu lên một tiếng "yêu nàng" rồi lịm đi mãi mãi. Từ đó dốc có tên là Ái Nàng. Người bản Ngọc thề không bao giờ cho con cháu họ kết duyên với người bản Khụ nữa. Đấy là lâu...

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Chùm thơ dự thi của Trần Huy Minh Phương

Cuộc thi sáng tác văn học 7 năm trước

Đánh thức mùa Vu lan

Cuộc thi sáng tác văn học 8 năm trước

Nguyên bản và bản sao

Cuộc thi sáng tác văn học 8 năm trước

Lam Điểu

Cuộc thi sáng tác văn học 8 năm trước

Tựa bóng ca dao

Cuộc thi sáng tác văn học 8 năm trước

Kỳ tích ở Khe Cạn

Cuộc thi sáng tác văn học 8 năm trước