Trang thơ Xuân Quý Mão
Võ Sa Hà
Mắt núi
Núi có chân mà không đi được
Đành vươn cao ngóng đợi ta về
Thở hơi sương mờ cả chiều lam tím
Cùng nàng trăng uống cạn
rượu rừng khuya.
Chờ lâu quá, sấm ì oàng chớp giật
Núi gào mưa hú gọi người xa
Cây hoá đá, đá mềm run sương muối
Núi lặng câm cau có với trăng tà.
Ta về quê, núi cười vàng trăng biếc
Lá rì rào nhạc khúc nắng hồng mai
Núi yểu điệu choàng khăn mây
hờ hững
Mặt rạng ngời, căng ngực đá trẻ trai.
Ngày xa nhớ hồn bay về trời bắc
Chạm ánh nhìn của núi giữa
từng không
Vui gặp gỡ, núi khóc cười kể chuyện
Ta bồng bềnh theo mắt núi xa xăm!
Nguyễn Đức Hạnh
Ngắm bã trà
Trà nát thương người nát
Bã trà phảng phất thơm
Nước sôi dìm thân phận
Nước nguội ngâm cô đơn
Từng non xanh một thuở
Từng hoa lá ngát thơm
Bao nhiêu là ong bướm
Vừa lượn vừa chờ hôn
Lửa lò sao bỏng rát
Ừ! Dâng hiến cho đời
Đành non tơ khô quắt
Thành móc câu rã rời
Người uống khen dăm tiếng
Âm thầm đau. Không lời...
Bã trà ôm lấy đất
Nhìn gót chân của người
Cái còn lại của một đời
Cố thơm lần nữa dưới trời lạnh tanh.
Nguyễn Kiến Thọ
Miền Tây
Những mao mạch của vùng châu thổ
Chảy rần rần trong cơ thể miền Tây
Và sông nước, và em, và nỗi nhớ
Đã làm nên phong vị đất đai này
Ơi đất Mũi nhủ điều chi đăm đắm
Mà sớm nay mây trắng níu trên đầu
Từng bước chân lần hồi ra phía biển
Những rừng tràm rừng đước bá vai nhau
Ơi Đồng Tháp, Kiên Giang ngày gặp gỡ
Bốn phương trời tụ hội những dòng sông
Phù sa ghém yêu thương thành màu mỡ
Chín nhánh rồng làm nên một Cửu Long
Em mềm mại như chiếc xuồng ba lá
Áo bà ba mượn gió để làm duyên
Ơi suối tóc ơi bờ vai thon thả
Giọng miền Tây ngọt lịm nước dừa Xiêm
Anh hớn hở - mưa miền Tây đến lạ
Cứ nhênh nhang thoặt đến thoặt đi rồi
Mưa vờ vĩnh không làm ai ướt cả
Chỉ làm nhau biết nhớ biết thương thôi
Nắng cũng vậy, đa mang và hào phóng
Đổ tràn lên lênh láng những dòng kênh
Ngấm vào đất, vào gió trời lồng lộng
Đọng mật thành vườn hoa trái bông bênh
Chưa kịp nói với em lời thương mến
Đã sợ mình giăng mắc với miền Tây
Chưa dám hứa đã lo mình lỗi hẹn
Với mênh mang sông nước đất đai này.
Nguyễn Việt Chiến
Thời gian bóng mẹ
Đêm qua
Mơ thấy mẹ về
Trời khe khẽ sáng. Đêm nhè nhẹ tan
Không gian
Lắng lại thời gian
Trần gian bóng mẹ. Dương gian xa dần
Mẹ đi
Muôn nẻo thế gian
Mẹ về thương lắm. Những ngàn năm sau
Mẹ tận đâu
Con rồi đâu
Không gian bụi cát lắng mầu thời gian
Mẹ về
Đêm nhè nhẹ tan
Trời khe khẽ sáng. Con bàng hoàng mơ.
Hồng Thanh Quang
Bi kịch thời loạn cứ
Khi những giai điệu Polonaise Mozart
vang lên,
Những con thiên nga trắng Tchaikovsky sẽ
lặng lẽ ngồi bó gối trong khu vườn cấm…
Sang xuân rồi, tuyết tan vào vực thẳm,
Những câu thơ Puskin và Miskiewicz sẽ
cùng nhau đứt đoạn giữa chừng…
Thế giới lại sang trang như ở trong rừng,
Những tình yêu hữu lý tự bản thân mình
bỗng trở thành thù nghịch…
Các loại vũ khí tối tân thêm nhiều dịp tỏ ra
vô địch,
Thêm những lần thị lực về không…
Tiến hóa văn minh như thể chạy
xoay vòng,
Bản chất con người không khác thời
thượng cổ?
Những lời cầu nguyện kèm chuông kêu
hay mõ gõ,
Vẫn khó giúp đời như nghìn vạn ngày xưa…
Rốt cục rồi sẽ có bên thắng bên thua,
Bên đúng bên sai tùy góc nhìn nhân thế…
Và những tiếng khóc trong đêm bị sát
thương của những đứa trẻ
Sẽ mãi ám ảnh loài người, hay rồi lại
chìm đi?...
Nguyễn Văn Song
Gánh hàng chợ Tết u tôi
Gánh hàng chợ Tết u tôi
Dăm con gà trống, một nồi đỗ xanh
Bao nhiêu nhịn miệng để dành
Cuối năm trĩu quẩy mà thành mùa xuân
Tôi theo chân ríu bàn chân
U ngồi dõi tiếng xa gần đợi mong
Bàn tay sấp ngửa đếm đong
Môi trầu như nắng bừng trong mưa phùn
U lần ruột tượng run run
Bàn tay còn thoảng mùi bùn đồng xa
Cau trầu, quần áo, pháo, hoa
Bấm tay phần đủ cả nhà, trừ u
Dúi cho tôi mấy đồng xu
Tôi ào vào chợ ngỡ như hội làng
Mắt tìm khắp lượt dọc ngang
Đồng xu hoá phép giàu sang một ngày
Tôi đi góc bể chân mây
Còn in một bóng hao gầy lệch vai
Chợ xưa phiên Tết còn ai
Tôi về nháo nhác tìm hoài dáng u.
Lữ Mai
Vài khúc cho Biêng
Nàng ngồi thêu trong chiều
tiếng chim rừng vang vang khăn piêu
khói không bện nổi nóc nhà
mũi kim xuyên qua miền tím thẫm
đêm qua đàn quạ gọi một cái tên
cả bản ngủ quên không đáp
thổ cẩm sáng đường răng cưa
nhà kia con gái vừa tằng cẩu
đèo cao phải lựa dấu chân người
mây vướng vất hương quế hồi tai tái
kia dải khăn ngủ lại giữa rừng
kia giấc mộng nửa chừng lê mận
nàng vẫn ngồi thêu trong chiều
nàng vẫn lướt qua mình chầm chậm
không ai gọi nàng là thiếu nữ câm
bởi núi rừng hào phóng những phức âm.
Lê Huy Mậu
Nhớ Giêng
Nhớ gì như nhớ tháng Giêng
Nhớ đồng liếp cải ngồng lên rực vàng
Nhớ đường thôn trắng hoa xoan
Nhớ xưa dáng mẹ giờ đang lội đồng!
Có ai nhớ giống tôi không?
Nhớ rau diếp chấm nước lòng trong veo
Hành phi thơm ngát xóm chiều
Bao nhiêu đạm bạc bấy nhiêu ân tình
Ngày Xuân – ngồi nhớ một mình
Nhớ quê thơm khói mỡ hành tháng Giêng!
Vi Thùy Linh
Sông Cầu
Ai đi hết chiều dài một con sông
Sao theo đủ 5 dòng sông dài nhất
miền Bắc
Xoè - khép bàn tay, không chặn được đập
tràn cảm xúc
Mùa khô mà sông Cầu - nước dâng!
Nước dâng xanh kí ức nguyên
Có một dòng sông mang tên cầu ước
Làm sao thẩm du đủ 290km
Sông từ Bắc Kạn về Bắc Ninh
Sông toả vào lịch sử gia đình
Nhất là khi chảy trong lòng thủ phủ Việt Bắc
Với tôi, Thái Nguyên đẹp nhất
Bởi cất giữ phần đời thắm biếc
Của Ông Bà, Cha Mẹ, Cô Chú, và tôi.
Càng lạnh càng thương Ông
Khi mặc áo len, đắp chăn bông cũng thương Ông một đời khổ nghèo, gian khó
Ông đi qua những năm thiếu thốn
Bằng phong thái hào sảng tuệ khí Cao Bằng
Ông xuyên qua mùa Đông rét tái da
Bằng trái tim cao cả, tâm hồn bao la
Đứa cháu đầu tiên - duy nhất tên thừa kế vần "Inh" của Ông
Mà không thông minh kịp mưu chước trận xa luân nhân dạng
Chỉ thực sự bình yên khi bên Con, Bạn tốt, khi nhớ Ông Bà nội
Và mong trở lại Xứ Trà để sống trong hồi tưởng
Giữa Thái Nguyên rực rỡ hôm nay!
41 mùa Đông cháu mồ côi Ông
Qua giỗ Ông, là Xuân sát ngực
Ông thở đi, cháu đã gọi về cơn gió ấm lành
Ông thích vẽ nơi nào, cháu đưa ông đến
Cháu đã nhiều lần dìu Ông dạo chơi nước Pháp, như Ông mong ước
Nhưng cháu biết, Xuân 2023 này Ông yếu hơn
Vậy cháu sẽ ngồi bên Ông Bà ngắm sông Cầu
Thái Nguyên
Chảy về quê Bà, Cầu thành sông quan họ
Dân ca trữ tình lời hay làn điệu mỹ lệ để si mê
Thấm dòng máu Vi, ba thế hệ
Việt Bắc - Kinh Bắc chung một sông Cầu
Ta cầu gì cho tương lai, mai sau?
Ông ơi, Xuân đang gần ngực
Cháu nghe sông reo sóng trẻ
Bà nghe tiếng hát loang búp búp đồi chè
Nào chúng ta cùng soi gương Cầu
Màu nước màu lá màu trời
Tráng ánh mắt Ông - Bà - tôi nồng sáng!
Đỗ Văn Xuân
Tháng Chạp
Chị nuốt nhiều ngọn bấc
khuôn trăng rám vết sần
hàng sầu đông gầy guộc
vàng mắt lá ngoài sân
Củi cháy bùng phoi tuyết
thắp hồng đêm thánh ca
mắt em hồ bán nguyệt
khung trời in cỏ hoa
Chồi măng vừa đội đất
Mầm giêng cựa biếc rồi
Nụ sen ươm trong mắt
Tìm ướt những làn môi
nhớ khung trời xanh biếc
những ô cửa trốn tìm
gió như vừa len lén
làm trái chuông chín mềm
Giêng lẩn vào khăn áo
Chạm vai mềm gió xanh
chùm hoạ mi thưa nhặt
sóng chiều dâng vào anh
Lạt bánh chưng vừa gỡ
thương dáng mẹ hao gầy
người về hương bưởi chín
lẫn hương trầm đang bay.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...