Trang thơ số 15 (2023)
Đinh Công Thủy
Chiều trên hồ
Mặt trời trượt dần qua lưng những con trâu
lấm lem
Khiến vết bùn rực rỡ hơn vốn có
Đứa trẻ cầm sợi thừng và mường tượng cánh diều
Con hồ như chiếc gương
Phản biện bao nhiêu là ý nghĩ
Khi người đi câu bắt đầu buông cần
Cũng lúc mặt trời tắt nắng
Con hồ như cái túi khổng lồ
Đựng đầy những bí mật
Và lời nguyền của loài cá da trơn
Mang trên mình những vết sẹo rách tướp
Đang cười nhạo sự truy đuổi
Tháng này mưa mơn man
Con hồ vẫn khát
Cái túi khổng lồ dần hẹp miệng
Những bí mật dần được phanh phui
Trong giỏ của người đàn ông buông cần
Những buổi chiều trượt trên lưng trâu
Con hồ ngam ngáp miệng
Mỗi khi tắt nắng
Người đàn ông buông cần
Trong ký ức đại ngàn
Đừng vội trách cơn lũ
Khi chưa vốc nước đầu nguồn
Nước ngọt như một lời vuốt ve
Mặn hơn nước mắt
Rừng già đang lắng nghe
Bằng những tai mộc nhĩ màu đỏ
Bản nhạc Rap của ròng rọc
Và những lưỡi cưa máy...
Vô cảm trườn lên những mỏm đá
Làm chết khô rêu xanh
Lớp lớp chứng nhân rêu vụn vỡ
Như vốc bụi
Ném vào lòng suối lởm chởm
Nơi một con cá sứt mũi nằm thoi thóp.
Đừng vội trách những tàn lửa
Những ngún khói âm âm
Đừng vội trách cánh đại bàng không vỗ
Trong ký ức của đại ngàn.
Một ngày không dịu dàng
Thời gian vừa trôi vừa nghĩ
Trong một buổi sáng oi bức
Một đốm lửa nơi cánh rừng đầu nguồn
Không dịu dàng như ánh lửa của những bắp bi chuối
Cái cọn nước ngừng quay đã lâu
Khi dòng nước đã gần chạm đáy
Trơ ra những vỏ ốc muộn phiền
Bên thửa ruộng bỏ hoang từ vài năm trước
Những gã sơn tràng sám hối sau cốc rượu trắng
Ê a hát bài ca xanh non
Những ngọn núi trọc đầu trầm mặc
Cơn mưa gọi mầm
Trong tiếng hổ gầm tưởng tượng
Và sự bất lực của dòng suối cạn.
Mùa này rất nóng
Ý nghĩ vừa trôi vừa cháy
Không dịu dàng như lửa bắp bi.
Nguyễn Hữu Trung
Một chuyến qua sông
Cầu vồng vẽ cơn mưa
trắng xóa
người đội sấm
chuyến sóng kịp ngưng dòng nắng cuối
Chiếc phà khẳm hoàng hôn
khói mời mọc
nóc bếp từng sợi lam loảng thoảng
vọc xao xuyến
chênh chao làn nước bạc
bưng bữa chiều
rít tạm điếu mông lung
Nhả hết cơn mưa
lờn vờn mùi đất
mũi phà chạm giấc thân quen
người về…
Nghĩ về cánh đồng
Có cái gì đó èo uột, phù sa đã bỏ đi
người trẻ cũng bỏ đi
và ngọn lúa dĩ nhiên sẽ ở lại trổ cho hết
thuần nông
trên cánh đồng mạch rạ cắt tạm mùa màng
Ngọn gió. Nghĩ nó thổi qua
làm say sóng lúa, con cò bay về
chân đậu trắng vệt phù sa vòng vòng
ôm ấp. Bưng biền
Thành phố, tứ xứ
vệt cao cao những tòa nhà
người trẻ ngự trên đó. Họ giang tay hứng bầu trời
mênh mông như cánh đồng. Con diều được làm bằng giấy trắng học lèm bèm trôi trên mặt sóng.
Dung dưỡng cho hết lần giáp hạt. Cánh
đồng lại phẳng mặt trời
người trẻ lặn mình trong thành phố
tha thiết ngày khởi sắc, người già ở lại
đợi cỏ ôm mình
Cánh đồng có con đường băng qua. Khu dân cư mọc lên
thu hẹp đường chân trời
thành phố chới với
lúc nào, bao lâu. Người trẻ chân vấp cỏ mềm.
Đỗ Trọng Khơi
Để được lớn lên
Ngày lạnh ủ từng vết nắng
Đêm tối dõi dấu trăng, sao
Vui, khó, có bầu có bạn
Buồn, bền chí trước gian lao
Và cần bình tâm tự vấn,
Do đâu con gặp việc buồn?
Người mạnh mẽ từ can đảm
Đời cao quý bởi yêu thương!
Đi, cho dài rộng con đường,
Đến, cho gần gụi cưu nương con người!
Ba là…
- Vì sao chiến tranh xảy ra
- Do lòng tham sinh tính ác
Trừ lòng tham là điều khó nhất!
Nhưng con hãy thử làm xem
Một là môi nở nụ cười
Hai là tránh nói tiếng lời xấu xa
Ba là…
Đường người thăm thẳm bao la!
Nguyễn Đức Hạnh
Bới kí ức
Mùi sắn thơm bở tơi kí ức
Mùi cúc tần kho cá ngăm ngăm
Mùi bánh đúc ôm mùi tương đỏ lắm
Những ngón thơm níu thương nhớ
đăm đăm
Mùi tóc mẹ gội đầu lá bưởi
Bay qua ổ rơm vàng rộm ban mai
Mùi mồ hôi bố lưng trần cuốc đất
Quả đồi cằn khó nhọc đẻ ngô khoai
Mùi tóc khét. Mùi trâu. Chiều vắt vẻo
Gà bọc bùn nướng cháy, trẻ trâu ơi
Ổi chín lăn vào mùa thu. Trẻ con lăn vào
vườn hoa quả
Cắn vào đâu cũng nưng nức góc trời
Mùi mắt em tím hoa xoan ngõ lạnh
Mưa tháng ba bịn rịn môi hồng
Lá dứa chua tối nay bỗng ngọt
Trái thị vàng nấp nom gió lưng ong …
Mưa năm tháng chảy trôi ngày xưa cũ
Mùi hôm qua khập khiễng ngang trời
Bới kí ức ngửi rồi mắt ướt
Giếng làng lấp rồi. Gầu tôi vục vào tôi?
Khaly Chàm
khói bếp dựng đón bình minh
chắc cỏ đường quê ngóng tôi từ lâu lắm
nhẩm tính hơn bốn mươi năm bạc tóc
phiêu bồng
nhớ quá bữa cơm thơm lừng mùi
mắm sặc
cắn trái bần chua… nhìn nước nổi
tràn đồng
cứ hứa cuội hoài để cho lòng thắc thỏm
nhắc thì thầm thường nghẹn nhớ tôi ơi!
đã chùn chân chưa mãi vô tình như gió
kiêu bạc lắm sao thổi thốc buốt môi người
với tay ngắt bông lục bình trổ tím
bùn đất xứ người đâu khác bãi sông quê
bìm bịp kêu con nước ròng nước lớn
âm tiết như nhiên… hay tiếng gọi tôi về
nhớ quê lắm chứ, ngày nói lời giã biệt
chuyện áo cơm không phải chỉ riêng mình
này em hỡi, dựa vào nhau dù cuộc đời
dâu bể
hôm nay, cái chớp mắt với yên bình
ngửi khói bếp quê nhà dựng đứng đón bình minh
cảm thức trình hiện với thời gian
ngọn roi vô hình của thời gian
quất mạnh vào ta để báo rằng: dòng sông
đang khát
vì sao không gấp xếp giấy tạo hình
cánh buồm ký ức
tuổi thơ hồn nhiên sẽ trở về với vũ điệu
dân gian
nụ cười tinh khôi lấp lánh dưới vòm trời
mưa hạ
con mắt thuyền xanh biếc và hạnh phúc buông neo
bao nhiêu ly đẫm ngợp trăng xiên chếch về
một phía
chót vót đỉnh đêm bóng hồn khóc rấm rứt
không thôi
nghiêng chai tràn rượu thất phách thèm thuồng
này em hỡi, hãy gieo nụ hôn vào đất!
cát bụi sẽ dịu niềm đau thao thức chờ ngày
giây phút nào tái sinh luân hồi cây cỏ
có thể, nỗi đau nhói sáng là hồng ân thượng đế
ban cho
chúng ta đừng như thỏi đá trấn phù thinh lặng
hãy ngồi gần bên nhau
ngước nhìn bầu trời định vị hai vì sao sáng
Tạ Bá Hương
Viết sau ngày cha mất
Về quê không gặp được cha
chỉ gặp vạt nắng hiên nhà lặng rơi
mấy lần muốn gọi: Cha ơi
sợ Người tỉnh giấc ở nơi vô thường
nếp nhà vẫn nét thân thương
cái bàn, cái ghế, cái giường… vẫn đây
cái móc áo treo đầu dây
vài bộ quân phục, đôi giày đã phai
cửa buồng hờ hững then cài
ngỡ như cha vẫn đang ngoài vườn sau
bây giờ cha có còn đau
mà dăm vỉ thuốc từ lâu chưa dùng
sẻ san muôn nỗi trập trùng
con xin đau nỗi đau cùng với cha
giờ về ngồi giữa xót xa
nhác trông thấy bóng Người qua cửa chùa
cha đi, buông bỏ xót chua
buông buồn vui với thiệt thua cõi trần
sao con gọi đến trăm lần
cha không ngoái lại, cứ dần dần đi.
Tiếng ru trưa
Ơ kìa
ngọn gió đi đâu
ban trưa tiếng võng
ru ầu ơi ru
bên hiên
bặt tiếng chim gù
để cho cái nắng cầm tù
bóng cây
lừa con trọn giấc ngủ say
mẹ làm bóng mát
giữa ngày nắng nôi
cái cò
cái vạc
đi chơi
tiếng ru thấm đẫm những lời ông cha
tôi giờ tóc đã sương pha
dấu chân lầm lụi
bước qua mỏi mòn
một trưa
vấp tiếng ru con
mà nghe như tiếng nước non
vọng về
vẫn còn muối mặn hồn quê
tiếng ru dẫn lối
tôi về tuổi tôi.
Ngô Thúy Hà
Con đường bản em
Quanh co một dải mây dìu núi
Đá sỏi vô tình chậm bước anh
Chỉ có mầu hoa sim để nhớ
Tiếng lòng ai đó cũng chênh vênh
Hôm nay bản đắp thêm đường nữa
Giọt nắng ăn mòn con dốc quê
Tính tẩu ai làm say người đến
Ai bước cùng ai lối cũ về
Bản em đường mới cong mềm mại
như mỗi đường cong cô gái Tày
Hòn đá biết vui rồi biết khóc
nhớ người đá nặng trĩu vòng tay
Anh về thăm bản nghe đường hát
Nghe đá thì thầm những điệu then
Áo đượm sắc chàm em, níu bước
Con đường cong dẫn lạ thành quen.
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...