Trang thơ nhân ngày Phụ nữ Việt Nam 20/10
Sông Lam là chiếc khăn mẹ đánh rơi
Lạc quê biền biệt
Gió Lào vẫn thổi cong giấc mơ
Mẹ ơi chiều nay về ôm mẹ
Nấm cỏ xanh thơm đến sững sờ
Sông Lam là chiếc khăn mẹ đánh rơi
Ngày cuốc cày đêm sàng sẩy buồn vui
Chiếc khăn chảy trong day dứt
Cứ mênh mang giữa đất và trời
Áp mặt vào sông
Sao sóng nước thơm nồng mùi mẹ
Ngón tay ấy vuốt tóc con giấu bao dâu bể
Có giọt lệ rơi làm mặn sông rồi
Sông là khăn xanh mềm buộc gió quê
Muốn níu khăn mà không kịp nữa
Khăn sông Lam phập phồng thương nhớ
Đắp lên ngực đau làm dịu vạn khóc cười
Sông của mẹ ôm đời con rạn vỡ
Lau thật hiền những giọt lệ đầy vơi
Hoa Mai
Bà tôi
bà tôi gieo cả cánh đồng
phía sau vạt áo nâu sồng phèn chua
rạ rơm chiêm trũng bán mua
lúa thơm gánh những vụ mùa đi tu
chuông chùa vọng tiếng ngàn thu
bà thiền cánh gió mà ru lá vàng
có bầy hạc trắng bay ngang
cõng theo kinh kệ và làng quê xưa
bóng bà chợt nắng chợt mưa
nam mô lam lũ cày bừa nỗi đau
tôi ngồi đếm tháng ngày sau
thừa ra hạt giống nhiệm màu từ bi.
Lê Hải Kỳ
Tiếng chày đêm
Mấy mùa bấc con nằm trên gác xếp
Tiếng chày đêm mẹ giã ánh trăng ngà
Hương trấu mới len vào trong giấc ngủ
Gió lạnh vờn ươn ướt tấm chăn da
Con mơ thấy cánh đồng đang rộ chín
Đám sẻ nâu rứt trộm lúa vàng
Đương giơ ná mẹ ngăn thôi đừng bắn
Trúng vụ mùa chia chúng ít cho sang
Con mơ thấy nhà mình hai cánh cổng
Bà nhai trầu bố lại nhổ tóc sâu
Sách giáo khoa chất đầy trong ngăn tủ
Ảnh gia đình treo ở giữa hai lầu
Con mơ thấy mẹ ngồi may áo mới
Tết chưa về đào đã chớm khoe bông
Mùi măng kho thơm lừng trong xó bếp
Khách ghé thăm tấp nập chúc xuân nồng
Con đã sống những ngày trong hạnh phúc
Những giấc mơ của đứa trẻ lên mười
Mẹ giã gạo nuôi giấc mơ khôn lớn
Bên kia trời có một ánh sao rơi...
Nghĩa Trần
Riêng em
Chỉ mình em yêu thôi
Nên mùa đông lạnh thế
Chỉ mình em nhớ thôi
Nên không thành chuyện kể
Anh ở ngay trước mặt
Cách ngàn sóng trùng khơi
Anh cánh buồn xuôi gió
Xa xa mãi chân trời
Bao ngày yêu đã cũ
Mình đi ngang qua nhau
Những hẹn hò dang dở
Em giấu kín niềm đau
Em biết mình phận mỏng
Yêu chẳng ngọt sắc màu
Nén nhớ vào sâu thẳm
Thương anh đến ngàn sau
Biết là anh không hiểu
Biết là anh không thương
Trầu cau không quện đỏ
Duyên vôi bạc vô thường
Ngày cuối thu se lạnh
Tình khúc buồn mênh mang
Ước có tia nắng nhỏ
Sưởi tình em nồng nàn…
Minh Huế
Ngày em “tẳng cẩu”
Ngày mặc áo cô dâu
Em như cây ươm nụ
Chờ nở kịp mùa
Núi theo em dựng ngay trước mặt
Lặng im đổ bóng.
Mặc áo cô dâu
Em rực rỡ nương đồi
Con suối dưới thung quên chảy
Lũ trai đánh rơi ánh mắt vào bát rượu
Tiếng gió thở dài rắc hương.
Ngày em về làm dâu
Nhịp chân rộn cầu thang nhà sàn
Mẹ đón những lọn tóc dài búi ngược
Phong tục như lửa thắp đêm.
Làm dâu
Có giọt mồ hôi trượt dốc
Có giấc mơ đi lạc vào cánh rừng khô khát
Có đám cháy mong mưa.
Ngày cưới
Anh hái tặng em nụ hoa Bó Mạ
Hoa nở ra người Thái
Bốn mùa vịn núi để xanh.
_____________
Theo phong tục của dân tộc Thái, phụ nữ có chồng búi tóc ngược lên đỉnh đầu"tẳng cẩu" để phân biệt với con gái chưa chồng.
Lương Mỹ Hạnh
Trầm tích mùa
Sáng trở lạnh trên mái nhà ám khói
Người mẹ choàng thêm khăn áo cho con
Đứa bé xòe tay hứng hạt mưa nhè nhẹ
Mùa hiện sinh trong đôi mắt xoe tròn
Khu vườn già nua tựa nỗi cô đơn
Con sâu vẽ ký tự buồn lên lá
Hàng cây tượng hình những làn tóc xoã
Thả xuống đời sông man mác một dòng trôi...
Người ra đi, xa hút mấy năm rồi
Ngôi nhà nhỏ vắng tiếng cười dạo đó
Khu vườn cũ im lìm hóa đá
Cỏ hoang liêu trên những lối đi mòn
Người mẹ choàng thêm khăn áo cho con
Cùng rời khỏi ngôi nhà tìm niềm ấm áp
Để lại sau lưng tầng tầng lớp lớp
Trầm tích mùa
nơi năm tháng đi qua...
Trần Đức Cường
Đợi
Tôi đợi em đã được mười năm
Nếu em không đến
Tôi sẽ hóa thành cây thành rừng
Để bố mẹ em đến chặt thành cột thành kèo
Để đêm ngày được ngắm em
Tôi đợi em đã được mười năm
Nếu em không đến
Nguyện làm bông lau ven suối
Để em hái về làm đệm làm gối êm giấc
Nếu em đi làm dâu nhà người khác
Tôi sẽ hóa thành trúc thành vầu
Để chồng em chặt làm hàng rào nhà em
Nếu em đi làm dâu nhà người khác
Tôi sẽ hóa thành giun thành dế
Ngày đêm bào mòn tươi xốp đất nhà em
Mùa màng em trâu bò có đến phá
Tôi nguyện hóa thành tảng đá ngăn trâu bò ăn
Tôi đã đợi em được mười năm
Nếu em không đến...
Xin kiếp này được hóa thành con em.
Vàng A Giang
Chị tôi một mình
Thay cha mẹ, gánh em thơ
Gánh cong đồng nội, ruộng bờ nắng mưa
Chị là chị ở ngày xưa
Chị là chị ở thuở chưa xế chiều
Tuổi xuân dáng chị liêu xiêu
Xuyên qua năm tháng những điều trở trăn
Mẹ cha thác sớm, nhọc nhằn
Chị thương chị xót vụn vằn cũng đau
Thế rồi người hỏi làm dâu
Trầu cau chực cưới, lắc đầu chị "không".
Mình về nơi ấy bên chồng
Em thơ để lại nỡ lòng đặng sao?
Đêm nghe "cuốc cuốc" nghẹn ngào
Lặng câm chị nuốt lệ vào đáy tim
Cái đàn bà vẫn ỉm im
Chị còn thanh nữ chị tìm giấc mơ
Mải mê gồng gánh đến giờ
Mấy mươi thập kỷ lặng lờ nước trôi
Hoa xuân đã rũ cánh rồi
Lẻ loi bóng của chị tôi một mình.
Viên Nguyệt Ái
Cây trầu không của bà
Trèo lên sao hỏa chăn trâu
Bước xuống vườn trầu hái lá mồ côi(*)
Trầu không tim lá thắm tươi
Lòng tôi lá rụng úa lời tàn thu
Lớn lên cùng những lời ru
Đời cây mộc mạc tựa như đời bà
Thân gầy dáng hạc tuổi già
Chắt chiu hương đất cây đà còn xanh
Bà rằng bà vẫn tinh anh
Nhờ cây nẩy lộc vươn cành vườn quê
Bao giờ cây héo lá khê
Thì bà chống gậy đi về xa xăm
Những hôm mồng một, ngày rằm
Xin cây một lá để dành thắp hương
Lòng thành khấn đến mười phương
Tốt lành phù hộ, tai ương tiêu trừ
Một hôm cây gục xuống bờ
Bởi tôi hái lá đã giờ trăng lên
Gọi cây thức dậy thì nên
Mà tôi vô ý... tôi quên lời bà
Cái ngày bà vội đi xa
Tôi trồng cây mới vườn nhà giờ xanh
Mà lời ru đã tan tành
Hóa thành hương khói vòng quanh mộ Người
Kiếp sau làm lá trầu tươi
Bốn mùa xin thắm lại lời ru xưa.
(*) Sử dụng âm hưởng ca dao
Nguyễn Chí Diễn
Mẹ giờ như chiếc chổi cùn
Mẹ đã từng non như mạ
Xanh trong cánh đồng
Một đời ngập bùn mà lớn
Chỉ biết trĩu bông.
Quên đời mà sây hạt
Gập mình cho bông lúa mọng căng
Người cắt đem về
Là khi
Mẹ làm xong phận lúa
Còn lại xác rơm!
Con cầm cây chổi quét nơi mẹ nằm
Chốn con chơi
Mùi rơm thơm mùi cỏ
Từng sợi rơi xuống từ khi con sinh ra
Con giờ lớn khôn
Nhận ra dáng mẹ như chiếc chổi cùn
Mà tháng năm hao gầy rút ruột
Bầu sữa này teo tóp
Mẹ chắt mình nuôi con...
Doãn Long
Gánh đời
Gánh đời trĩu nặng trên vai
Mẹ tần tảo giữa đường dài thênh thang
Xuôi chèo đò sẽ sang ngang
Mà đời mẹ mãi chẳng sang tới bờ
Hết ngày nắng lại ngày mưa
Gánh đời nào có bao giờ nhẹ vơi
Ruộng khô, nhà dột tả tơi
Chồng thời đau ốm, con thời thơ ngây
Vườn không để mặc muỗi bay
Bếp còn nguội lạnh, giăng đầy nhện tơ
Bên chồng bố mẹ già nua
Bên mình bố mẹ bốn mùa yếu đau
Tóc huyền, má lúm còn đâu
Xương mai, mình hạc dãi dầu bao năm
Trăng lên nắng xuống vạn lần
Cả đời mẹ gánh âm thầm, khổ đau
Làm vợ, làm mẹ, làm dâu
Vai không gánh hết, đội đầu mà đi
Chỉ mong đến một ngày kia
Các con khôn lớn, mẹ thì nhẹ vai...
Mia NK
Người đàn bà uống rượu
Uống đi dù biết đắng cay
Một mình một chén rót đầy nhớ quên
Chén đầu là chén thần tiên
Uống ngày thơ bé trong miền yêu thương
Nhớ lời mẹ dặn trước gương
Làm thân con gái phép khuôn vẹn toàn
Chén hai là chén gian nan
Trên đường thiên lý ngập tràn ước mơ
Gom mây dệt thành bài thơ
Tình đầu vụng dại, khạo khờ nhớ quên
Chén ba vời vợi nỗi niềm
Mênh mang năm tháng ướt mền tóc mây
Rót tràn sao mãi chẳng say
Nâng lên, nào biết uống ngay bóng mình
Võ Thị Thu Hằng
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...