Thứ ba, ngày 26 tháng 11 năm 2024
02:28 (GMT +7)

Trang thơ

                                                                                                 

Mai Diệp Văn

Đồng hồ

Nỗi nhớ anh làm buồn bài thơ em viết

Những chiều mưa buông, những chiều khói thuốc

Mời nhau chén trà sen

Nhớ mang máng cái ngoắc tay

Anh hẹn sang ngày mới

Ngày mới bắt đầu và kết thúc bằng lặng im

Hóa ra là mơ

Em mang nỗi nhớ vào đêm

Đêm trở mình hoài nghi

Em mang nỗi nhớ vào thơ

Giấy không đủ cho em viết

Em mang nỗi nhớ kể với anh

Anh nghe rồi xóa bỏ

Em mang nỗi nhớ vào nước mắt

Nước mắt hôn môi em

Hôm nay là thứ mấy?

“Hôm nay em nhớ anh”

Bây giờ là mấy giờ?

“Bây giờ em nhớ anh”

...

Đừng hỏi em về thời gian

Thời gian trong em là anh - chiếc đồng hồ không kim không số

Chạy bằng năng lượng tình yêu..

Ảo ảnh

Anh di trú về giấc mơ em

trong đêm nay

trong suy nghĩ lúc này

là nụ cười

cánh tay dài và rộng

là sự bừng lên của ánh mắt mỏi mòn

Chạm vào nhau không tiếng động

Hôn anh rụng cả khuy áo

Thăm thẳm bờ ngực cong

Mười ngón tay luồn vào trong tóc

Anh mang mùa thu vào cuộc tình

Xanh trong mùa nước

Những chiếc lá được chết trong buổi chiều rất mềm và đẹp

Màu vàng khóc trên vai Thành Cổ

Giấc mơ trở mình

ảo ảnh lem nhem trên gối

người đàn ông

chỉ duyên không nợ.

 

Nguyên Như

Chiều về Buôn Choah

Gầm trời sau đồi đỏ thẫm

Những vân mây tha thẩn dưới thung sâu

Từng lũng gió hút dần hương thơm lúa

Thả chầm chậm mát rượi ngàn tấm lưng

Chiều phong phanh vựa ngô ủ hồn bờ mắt

Vẫn ung dung dù nền đá cháy quanh mình

Xa xa kia tròn vo miệng núi lửa

Triệu triệu năm còn ngủ giấc phiêu linh

Cuối ngày rồi ai lái phà dưới sông?

À! Anh nông dân nón tre nâng nụ cười tươi rói

Một vắt mồ hôi nêm trong dòng nước mỏi

Cái mặn trôi đi hun hút mệt nhoài

Buôn Choah* mùa về thênh thang lòng du khách

Lênh đênh hạt vàng thấp thoáng Krông Nô*

Hạt cát ướt bao đời ghi dấu chân huyền thoại

Bãi bằng bồi lên khúc sử Nơ Trang Gưh**.

----

* Xã Buôn Choah thuộc huyện Krông Nô tỉnh Đắk Nông

** Anh hùng Nơ Trang Gưh

Hồn ai?

Nặng quá...

Sẫm đặc một thuyền sương, buồm thõng

Chẳng liệng đi mà trôi về Giời?

Xiêu xiêu mưa trùm tàn hoa rã

Hạt nở buồn

Hạt tái nhạt môi non

Hạt tróc mầm kỉ niệm

Sáng nay sân chùa người quét lá

Gạn vụn đau ngày cũ

Cuống lá ri rỉ máu loang loang

Bầm tím cả góc sân quệt mảng vôi thừa thãi

Những bức tượng lâu không cười

Nụ cười đánh rơi giữa chênh chênh lửng lửng

Ai cúi đầu lạy Phật nửa đời?

Cồng kềnh hồn ngõ hoang.

Ngọc Tuấn

Một lần với Hội An

Phố cổ

Cưu mang từng ngôi nhà cổ

Thẫm nâu từng mái ngói

Rêu phong mỗi cây cầu

Phố cổ

Duyên dáng như bài thơ

Cụ già bên bàn cờ

Cô bé rao kèn đất

Ngày xưa và hôm nay

Giao thoa cùng ánh đèn đêm hội

Phố cổ

Những người lạ thành quen

Bước chung trên con đường hoài niệm

Gần nhau trong ngõ nắng

Chung ô lúc chợt mưa

Phố cổ

Trầm mặc và sẻ chia

Đi tìm lời xưa

trong bao điều rất cổ

Ẩn mình sau cánh cửa lặng lẽ

sau những mờ xa đất trời

Hòa trong nhịp ngày phố Hội

chạm vào vết chân xưa.

Hải Điểu

Ngày ru mấy sợi

Ngày đón tôi bằng đôi ba sợi nắng

sợi chùng, sợi thẳng

sợi sắc lẹm

liếc nhìn tôi đầu mày, cuối mắt

thả một lọn bâng quơ, vấp điếng hồn.

Bông xuyến chi vẫn trắng chẳng nể mùa

người đi, người đợi

vệ đường cỏ xót ngày xanh

chẳng thể giống hạt xuyến chi níu tà áo vội

ngày bỏ rơi tôi trơ trọi góc người.

Tàn một cuộc bông lơn câu đùa, câu thật

không thấy cạnh nào mà cứa xót lòng nhau

ai bảo gió đi qua không vệt nào lưu lại

vạt vạt dỗi hờn, đổ nát

xô dạt mảng thanh âm ru bốn bề thinh lặng.

Ngày tiễn tôi bằng đôi ba sợi gió

sợi nồng, sợi lãnh

sợi bén ngọt

cứa lòng tôi vết trầy, vết trật

thừa một sợi lông bông, xót tím lòng.

Đỗ Dũng

Trăng sông Hậu

Ai về sông Hậu xếp trăng rơi

Đón những chùm sao bàng bạc trời

Lặn trong mắt cá. Đêm chớp loáng

Hoa súng trắng xanh, hoa súng cười.

Anh về sông Hậu uống trăng rơi

Uống cạn tình em, ướt vành môi

Tóc em tha thiết miền kênh rạch

Tim anh luống cuống đến rối bời.

Sông trăng nhấp nhoáng tiếng em cười

Có tiếng đờn trăng nước mắt rơi

Câu lý, câu tình… Hoài vọng cổ

Trăng ẩn trong thơ trong kiếp người.

Anh ngược bờ trăng trong mắt em

Rờm rợm trời khuya ánh lệ huyền

Trăng thu liêng liếc vùng sao bạc

Trong ánh thu mềm trên môi em.

Con sóng vô bờ con sóng khóc

Trang đài luẩn quẩn lũy tre xanh

Rượi thu, sông trăng lặng tiếng cá

Anh về sông Hậu… uống trăng thanh.

 

0 đã tặng

Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...

Gửi
Hủy

Cùng chuyên mục

Giọt chiều dưới nón

Thơ 10 giờ trước

Hoa dâng thày

Thơ 1 ngày trước

Thơ Nguyễn Hưng Hải

Thơ 2 ngày trước

Thơ và lời bình

Thơ 1 tuần trước

Thơ Khuất Bình Nguyên

Thơ 2 tuần trước

Thơ Như Bình

Thơ 2 tuần trước