Tác phẩm đoạt giải Cuộc thi “Nhịp điệu mới”
I. GIẢI NHẤT
Trần Đức Tín (Khét) - Cà Mau
Chúng tôi 8 - 9x
thế hệ đôi mắt mang màu thiên thanh
thở và mộng như cánh bồ câu
yêu những nhành hoa dại và tìm tên để đặt cho chúng
chúng tôi sợ tiếng súng và đạn bom
cái lưng còng của bà
ngọn gió thốc vào ngực người góa phụ
vết hằn trên đất của đôi nạng gỗ về sau chiến tranh
nên sống trong hòa bình và luôn khao khát hòa bình
chúng tôi 8 - 9x
đấm ngực khi nghe tên giàn khoan giặc
quỵ xuống trước bản tin về chiếc xe đông lạnh đồng bào mình
thét gào khi lũ bão vùi dập miền trung
và hôm nay
xé mình ra thành từng mảnh nhìn quê hương tràn dịch bệnh
chúng tôi 8 - 9x
vét gạo trong nhà
góp nhặt từng quả
đứng trước hàng rào phong tỏa
mặc áo thiên thanh
sưởi từng giọt sống
trên hè phố, trên cao nguyên, trên chiếc xuồng, trên chăn gối thao thức của từng người một
tổ tiên ơi
chúng con đùm bọc nhau như tự ngàn xưa cùng mẹ
ra bắc, vào trung rồi xuôi nam như dòng máu hơn bốn nghìn năm người để lại
ngày mai thôi
quê hương mình sẽ bình yên như lụa
ta cởi áo blouse
về nhà ăn cơm cùng mẹ
nước mắt xin đừng lưng tròng
chúng ta lại đặt tên cho nhành hoa dại
mộng bay trên cánh bồ câu
nước non mình sẽ lại bạt ngàn mầm
và chúng tôi
thế hệ 8 - 9x
lại thở với đôi mắt màu thiên thanh.
Đeo lại xà tích
em đã về rồi phải không
hãy đến đây ngồi xuống bên cọn nước
để anh đeo lại xà tích
thuở hồng hoang cha rước mẹ xuống nhà
sợi nào theo em vu quy
từ đó sông cầu biết khóc
sợi nào xâu vào tuổi trẻ hai ta
một tiếng đàn đau rất lạ
sợi nào anh phủ anh
mắt rừng mờ sương đục
sợi nào em phủ mình
mười mùa núi mất trăng
em đã về rồi phải không
hãy đến đây
ngồi xuống
bên cọn nước
để anh đeo lại xà tích
ta ươm trăng nở trên đỉnh núi già.
Bức thư miền tây
từ miền tây tôi đi
mạch sông đã ngưng chảy
vài nhánh đã đóng cửa lòng
ông bà tôi bám biển
nhiễm mặn lên tròng mắt
sống trong bão và ngủ vùi trong bão
từ miền tây tôi đi
lời ca cổ nhọc nhằn
nhịp song lang giữ đất
bà ba em mặc để giữ làng
những người đầu tiên đến như đước
hạt rơi và vươn ở đâu
ta dựng nhà ở đó
đặt tên xóm là bảy nổi ba chìm
đặt tên con là lụm là mót
từ miền tây tôi đi
vạt rừng và cửa biển
vỗ và mọc trên lưng
miền tây tôi
như ngọn hải đăng
soi lên tim mình.
II. GIẢI NHÌ
1. Vũ Tuấn (Võ Văn Tuấn) - TP. Hồ Chí Minh
Đất
bài thơ đầu tiên
tôi viết về đất mẹ
cấu tứ khổ đau oằn cơn đau đẻ
vượt cạn một mình đất mẹ hồi sinh
sông núi hồi sinh
và sông núi hình thành
tôi cũng vươn lên từ thớ đất
mầm mọc thành cây
tôi mọc thành người
hồn như lá phủ xanh đồi trọc
chí như mây trời lấp lánh sao mai
thuở đất tư duy
khổ nung thành gốm sứ
ánh sao hóa thanh gươm Lê Lợi trả thần rùa
thế kỷ mất ngủ
hình đất trở trăn
không thể bạc màu trước cơn lốc xoáy
không thể sa mạc hóa đức tin châu thổ
cây phải mọc thành rừng
đất đổi thịt thay da...
đất nước tôi không vạn lý trường thành
nhưng vạn lý lòng dân từ thuở ấy...
thuở em bé bước chân xuống đất
thuở người già gởi thân vào đất
để hóa thành vòng tròn kỳ diệu nhất
cho nơi nào mặt đất cũng trổ hoa....
Nước
bắt đầu từ nước
mọi thứ mọc mầm
tôi mở mắt trên cành Hy Vọng
cành gọi nước đơm hoa
tâm hồn tôi kết quả
quả đầu mùa dâng cúng Tổ Tiên
trái ngọt tình yêu trao cho em cháy bỏng
tàn tro chúng mình bón gốc quê hương
nước làm sóng vỗ
vực dậy mọi niềm tin trôi dạt
con thuyền tôi chèo chống bão giông
cột buồm có thể gãy
nhưng không thể gãy niềm tin của nước
bàn tay cha ông
hóa giấc mơ Phù Đổng
đứng bên bờ thế kỷ
tôi hóa mình thành sức chảy những dòng sông
nước vỗ về
không có con đường Hạnh phúc
nếu không có Bến bờ bão giông
bởi bão giông và hạnh phúc đã làm nên hồn nước
để bắt đầu thấm đẫm chất men say...
Gió
có gió thì có sấm chớp
có hơi thở trong lòng người sấm chớp
thuyền gió nâng hồn cơn giông...
giông gió suốt dọc dài lịch sử
quăng quật đế chế đớn hèn sụp đổ
và thổi hồn bừng dậy giấc hải đăng
tôi mọc cánh từ cơn giông của thềm lục địa
nhìn Tổ quốc dấu chân
dấu phải Trường Sa trăm ngón đảo
dấu trái Hoàng Sa cong sắc lưỡi liềm
lòng đón gió
từ muôn trăng
gió nở ngực
nở hoa
nở bình minh thắp lửa
nở từng dãy tế bào tái sinh
gió mang tôi đến chân trời mở
đặt xuống niềm khát vọng phong ba
đêm lấn sóng
ngày lấn bão
triều đại gió xô dạt những ốc đảo ớn lạnh
những quân đoàn cát mang gươm
tôi lính chiến
tôi công dân lòng đầy gió mới
hay tôi chỉ là câu thơ chưa viết ở tương lai
hồn mặn mòi muối biển
chờ ngày cắt rốn con sông
mọi lưu vực chữ nghĩa
lưu dẫn hồn ký tự
chảy tràn văn bản phù sa...
2. Vàng A Giang - Lào Cai
Giấc mơ hình hạt thóc
Những phận người cong như lúa
hạt thóc đè nặng phận người
họ khom lưng đi giữa sao trời vằng vặc
đời họ đè thân họ
thân họ đè bóng họ
những thân phận như hạt thóc
xà vào lòng mẹ tấm thân gầy
những thân phận như hạt thóc
cứ thế mà đi, cứ thế mọc mầm
ở đâu nảy được mầm, họ trồi lên rạng rỡ
những trưa hè nắng nôi
họ oằn lên vai mỏng bao thóc
thóc đè nặng giấc mơ họ
giọt mồ hôi tan vào mắt
rồi trời bất chợt mưa
họ ôm đau vào lòng
tay nâng từng bông lúa
khom thân mình chở che
những khi mất mùa họ khóc
giọt nước mắt hình thóc, đâm vào họ lặng im
có những người không kìm được lòng
khóc ròng rã bốn mùa…chơi vơi.
Rời
Người làng tôi vẫn đêm ngày nối nhau xuống phố
họ không biết đi đâu
chỉ cần ra khỏi làng
họ mang theo một đức tin
và đôi mắt đỏ
khi tiếng gà gáy đầu tiên
nụ hôn vội được gửi lại
những đứa con mơ màng chưa biết gì
họ ra đi khi miếng trăng đã chếch về núi
trăng soi bóng họ, họ dìu trăng đi
những hạt sương chưa kịp tròn trịa
lấm tấm vuông tròn bám gấu váy, quần
họ ra đi
những ngày nhớ núi
họ lầm lũi tìm về
rồi lại quay quắt ra đi
khi nhớ cao như núi
trái tim họ nở hoa
thơm những mùa ở phố
thơm những mùa ở quê.
Ngược làng
Người làng tôi xôn xao gió bấc
trong đêm khuya
bên bếp lửa
họ đốt củi và nói về những đồng tiền dưới xuôi
phố có gì vui
phố không mọc được núi
áo sờn vai họ gùi làng bản chìm nổi trong sương
những thân phận cong như thác
bỏng rát như thác
xuôi phố
tiếng rao lạc điệu tộc người
tôi thức trọn mỗi mùa gió bấc
đếm từng bước chân về hướng đại lộ
tiếng tù và lẩn khuất trên đồi
tôi thức trọn mỗi mùa khoai mới
gùi tộc mình ngược phố lên đồi.
III. Giải Ba
1. Hoàng Thị Hiền - Thái Nguyên
Tiếp nối
có một bài hát mới
nối bằng sợi tóc của bà
vòng qua đôi tay của mẹ
dệt vải làm địu ru em
tiếng lượn trong veo cất lên
người ôm bóng núi ngẩng đầu
chim én bay về mùa xuân đã hẹn
năm mươi năm chưa hết đời người
một trận dịch tràn vào ngõ mồ côi
cô đơn khắc lằn dáng nhỏ
có một giọng thơ mới
lăn qua lưng hạt mưa
làm mềm đất cánh đồng xanh hương lúa
đọng hồ cao nguyên đá lặng lẽ đợi mùa khô
chưa biết yêu thì nhìn vào mắt trẻ
thấy giờ nào hoa cũng nở tươi môi./.
Mắt mía
hạt cát nào nảy mầm
hay em ngọt lạnh lùng mắt mía
kiếp này đi không hết
rễ treo hong nỗi buồn
chờ nhau hồi sinh trên ngực đất
qua lửa thành mật
quyện gió thành rừng
hứng nắng vàng gạn để dành đông
rũ lá khô thưởng nụ cười em bé
mắt mía gửi mùa thương cời lá
theo câu then bắc tận mường trời
ba mươi Tết khói toả đường no đủ
chống gậy tạ bản mình
bông mía trắng bay đi
đậu lên dây đàn tính./.
2. Trang Thanh (Trần Thị Thanh) - Hà Nội
Đỉnh trăng
rời rợi đỉnh nguồn cuồng lộng Sa Pa
núi trời tri âm hồ cầm mây mượt
anh tìm em trong rừng hương
cây nõn dâng xanh ánh nhìn ngòn ngọt
xâm xẩm đồi thung khe non cựa giấc
rừng nghiêng thức động
thuỷ mặc lây rây
em lí lắc quấn chân giấu đi nõn mềm ngũ sắc
thiêm thiếp khói viền cài then đỉnh vực
bạc ba ngấn cổ cao
tóc búi kiêu kỳ dáng núi
anh say màu xôi nếp em đơm lên cung bậc mùa tươi
anh hỏi núi
hết con dốc này, anh cầm được tay em?
anh hỏi mây
qua đỉnh núi kia, trái tim em mềm nước suối?
anh đang ngồi dưới bóng rừng
xanh động chao chao
từng áng sao rơi vào hỏm tối
lá khèn run run tìm môi
có phải anh vừa nghe đâu đó bồng bênh
hỏi gió cho em vịn sườn non đêm nay rừng động
tiếng nai tác mỏng trăng chảy vào anh mây tóc
anh phủ phục trăng
phủ phục bóng anh lên cánh đồng thổ cẩm
ước chúng mình tình tự mùi hương đất Mường Hoa
đang dậy men trong lồng ngực Sa Pa
trăng ủ tóc anh hoai mục
con mãnh hổ trên đỉnh Hoàng Liên
đêm nay chờ trăng chỉ đường về thung lũng.
3. Trần Nhã Thụy - TP. Hồ Chí Minh
Mấy đoản mộng
I.
Mộng rách bay như cờ trận
Chưa từng một bữa vui mà vẫn cười
Thăm thẳm thiền xanh bóng lá quê nhà
Thở ra mùi đất mục
Kiếp sau mời em đến
Bằng đôi chân trần
Trần chần mùi đất mùi cây gãy mùi mưa
Mùi cuộc trần ai chưa một lần nếm trải.
*
Mộng rách bay như cờ trận
Chưa từng một bữa vui mà vẫn cười.
II.
Ở đâu bầu trời cũng giống nhau
Ở đâu nỗi lòng mình cũng vậy
Nhớ một người dịu dàng
Nhớ một khu vườn cũ
Nhớ một câu thơ xưa
"Cánh hoa rụng chọn gì đất sạch" (1).
*
Ở đâu bầu trời cũng nhói xanh
Ở đâu lòng mình cũng mây trắng.
III.
Em giũ chiếc áo cánh phơi trên bờ rào
Hạt nước bay vẫn còn làm mát anh
Sau mấy mươi năm.
IV.
Cánh hoa rời cành
Người rời cuộc họp
Phi cơ rời đường bay
*
Trở về ngôi nhà ấu thơ
Đêm độc ẩm
Hoa thưởng đường bay hương.
(1) Chu Mạnh Trinh vịnh Kiều
Long Mỹ - Sài Gòn; 2018 - 2023
Đàn ông múa
Ta chưa một lần múa trên sân khấu
Nhưng đã từng múa sau sân nhà
Dưới đêm trăng
Bài Mai hoa quyền
Tuổi trẻ.
Ta từng múa nơi rừng thẳm
Bên dòng suối
Điệu trần truồng
Tráng niên.
Ta nhớ có vị vua nào trong sử sách
Đã nhảy múa
Một điệu bi hùng
Một điệu sám hối
Một điệu nước mắt
Sau một trận đại chiến sống sót trước thần dân
Không còn gì ngoài điệu múa
Ngoài thân thể
Khi tất cả tan tác tàn tro.
Đàn ông múa
Ta từng múa một điệu bi ai
Một điệu khải hoàn
Lột ra từng lớp như lột da
Múa điệu hiến tế
Múa nhịp tự do
Múa thở chân thật.
Đàn ông múa
Là lúc không còn gì để nói
Như con sói bay trên miền hoang dã
Như dòng thác chảy rào vực đá
Như ngọn lửa đêm rừng
Phừng rực.
Đàn ông múa
Khóc và cười
Vô thanh.
Phước Hải - Sài Gòn I/2023
IV. GIẢI TƯ
1. Hoàng Anh Tuấn - Lào Cai
Chim xanh
Này chim xanh nơi câu chèo mẹ hát
Còn bay về ăn táo chín vườn quê
Chiếc mỏ cong vẫn ngậm bức thư đề
Thầy mẹ gửi đêm hội làng trăng tỏ
Chim ngang qua đồng Hoang Điền ngập gió
Người khom lưng mặc tấm áo sồi nâu
Cấy gặt xong họ sẽ ngẩng cao đầu
Hát câu chèo từ trăm nghìn năm trước
Châu Long giữ tấm lòng trinh như nước
Xuý Vân buông mái tóc nhẹ hơn mây
Thị Phương đau giữa muôn nỗi đoạ đầy
Thị Kính bồng giọt hài nhi xin sữa
Ông hi sinh bà suốt đời đợi cửa
Câu dương xuân cũng phai nhạt má hồng
Nước mắt bà đã rớt xuống thành sông
Chảy quanh làng và đổ ra phía bể
Tôi lớn lên bằng truyện Kiều bà kể
Điệu đường trường mẹ đã hát ru tôi
Lời mẹ lời bà phù sa bên bồi
Cứ đắp mãi vào lòng tôi bên lở
Đậu vườn giêng chim xanh ơi có ở
Ăn táo rồi mày lại muốn bay xa
Cớ sao chim chẳng đến sống cùng bà
Tao đi mãi biết khi nào trở lại
Mưa bụi giăng ướt yếm đào con gái
Cỏ non tơ thơm những bãi những bờ
Đêm qua nằm nghe mẹ hát trong mơ
Thấy chim xanh bay về ăn táo chín...
Trà sen
Nước mưa hãm búp trà sen
Từ trong cái ấm màu men gan gà
Muôn làn khói trắng nở hoa
Mùi hương toả ngát căn nhà sớm mai
Ông buồn nén tiếng thở dài
Những đồng đội cũ những ai chưa về
Chân đi khắp nẻo sơn khê
Lại ngồi độc ẩm làng quê yên lành
Rót ra một chén nắng hanh
Đáy in cả khoảng trời xanh vô cùng
Cánh rừng đạn nổ bom rung
Cõi người giông tố bão bùng sá chi
Trà ơi muốn ngỏ điều gì
Mà sen đang nói thầm thì với ông
Chén trà tĩnh lặng mặt sông
Con thuyền Bát nhã sen hồng nhẹ trôi
Vị trà vừa chạm lên môi
Những ai thiên cổ về ngồi quanh đây
Ông giờ đối ẩm trên mây
Còn nghe mùa hạ rót đầy lòng tôi...
2. Nguyễn Văn Biên - Hải Phòng
Cỏ xanh
Xưa trâu to người bé
Vắt vẻo ngồi trên lưng
Cỏ như là mắt trẻ
Qua đêm đã thành rừng.
Có bông dành dành đất
Mọc trên đám cỏ gà.
Sau một triền cỏ mật
Dế mèn hát đồng ca.
Trâu gặm ngang đời cỏ
Tôi chơi tròn tuổi thơ.
Cuối chiều nghe ngọn gió
Cùng sáo diều làm thơ.
Ngọt thơm là cỏ sữa
Yêu người là cỏ may.
Cỏ tranh như dao cứa
Cỏ gừng mà không cay...
Bị đói nghèo thao túng
Tôi sớm rời lưng trâu
Xưa tay cày nay súng
Quân phục cũng úa màu.
Nhớ đêm nào dã ngoại
Chiếu cỏ lá làm mền.
Đặt mình lên thư thái
Gối đầu lên bình yên.
Ai phũ phàng cỏ rác
Ai tham phú phụ bần.
Ai bỏ mâm tham bát
Ai không từng là dân?!
Tôi chưa từng hết dại
Cỏ chưa từng cỏ khôn.
Cứ nát rồi cỏ lại
Náo nức cuộc sinh tồn.
Tôi về khi tóc úa
Làng lên phố lâu rồi.
Ruộng người không cấy nữa
Có thêm loài cỏ hôi?!
Xa rồi mùa rau cháo
Đê vắng bóng dành dành
Mục đồng giờ lên lão
Cỏ cuối trời vẫn xanh.
3. Chu Minh Khôi - Hà Nội
Rét
Đã rét vào tận chữ
Mưa trọng đông tê cóng cả ngôn từ
Ta chưa từng mặc áo cho ý nghĩ
Đành lẩy bẩy thân cò vạc di cư.
Bỗng chạm vào Thăng Long trong hồn vía
Sương kinh thành chảy loãng mặt hồ Tây
Nửa con phố nửa tiếng rao xa khuất
Tìm nếp nhăn trong gánh khói mây.
Ngày đã mất ngỡ vẫn cầm trên tay
Bốt Hàng Đậu cây lộc vừng đỏ lửa
Cái cây không cùng màu xanh với số đông
Có hoang tưởng trong cồn cào nhựa cứa?
Cây nói tiếng cây, mưa nói tiếng mưa
Mọi áp đặt đều không thuộc về tôn giáo
Như đứa trẻ chào đời không mặc áo
Những ý nghĩ run rẩy đâm chồi trong giá rét sáng nay.
Gặp thơ Bùi Giáng trong quán cà phê
Cà phê quán thế kỷ sau
Tôi ngồi nghe giọt đắng màu nguyên xưa
Câu thơ Bùi Giáng thượng thừa
In trên vách quán, gió lùa chân như.
Ly cà phê dội sương mù
Tôi trùng ngộ với câu thơ tượng hình
Quay nghiêng tháng chạp cúi mình
Gặp vô lượng nghĩa xác minh chữ đời.
Hình như biển rộng ngang trời
Rỗng "hai con mắt khóc người một con" (1)
Một con, thiếu phụ còn son
Mưa nguồn đá núi bào mòn trăm năm.
Ông từ vô tận xa xăm
Vui sầu hiển lộng hồn tằm nhả tơ
Tôi từ huyễn mộng bơ vơ
Ông nhìn tôi, mặt như vờ chiêm bao.
Đắng cay mở cửa xin chào
Cà phê nhấp ngụm phai màu tóc xanh
Bước chân là của để dành
Con đường không đạo mong manh dưới trời.
Tôi ngồi trùng ngộ chính tôi
Nghe trong sâu thẳm tiếng người bê hê
Sinh để đi, chết để về
Cố hương sơ ngộ nằm kề áng mây.
Cầm thơ Bùi Giáng trên tay
Đưa lên lau mặt, sạch đầy hư không
Đẫm chiều một suối biếc trong
Bên kia sâu rộng tịnh không bến bờ.
Tôi ngồi lau mặt câu thơ
Cõi nhân gian phẳng dưới mồ chiêm bao
Thản nhiên Bùi Giáng ngó chào
Tôi và... Xuân với... hoa đào gặp nhau.
(1): Thơ Bùi Giáng.
4. Trần Kế Hoàn - Nam Định
Ríu rít thủy triều
Chúng mình lấy đảo làm quê
Phố yên bình, biển bốn bề bủa vây
Mấy ngàn năm đảo vẫn gầy
Chòng chành một thị trấn đầy sóng xô.
Chạm tay vào rạn san hô
Thỏa thuê trời nước tha hồ bao la
Sà vào vồng ngực Trường Sa
Là nghe tiếng trẻ ê a đánh vần
Chùa hiền nương bóng hải quân
Mõ sư gõ sóng... chuông ngân đáy ngày
Trái bàng vuông ấm trong tay
Rưng rưng con nước dâng đầy quê hương
Đảo sinh sôi phía yêu thương
Dạt dào sóng cả bốn phương đất liền
Máu xương vun đắp chủ quyền
Sao vàng, cột mốc tiền duyên gọi mình
Cho con tờ giấy khai sinh
Dấu son đỏ chói, tô hình Trường Sa
Đã sinh ra giữa phong ba
Thì neo xuống biển Đông mà lớn cao
Sinh Tồn, Song Tử, Len Đao...
Nhẩm tên từng đảo khắc vào mênh mông
Đứng trên núm ruột Tiên Rồng
Ngày ngày chân sóng cầu vồng ngời lên
Con vào trường mới gọi tên
Tiếng cười ríu rít bốn bên thủy triều.
5. Trịnh Oanh Lan (Trịnh Thị Lan Oanh) - Thanh Hóa
Nỗi niềm hoa lau
Chẳng quất vào đâu cũng nát
Tướp ra không một sợi lành
Đang giữa ngày Xuân bạc trắng
Chẳng còn một chút non xanh
Được người cắm vào trong lọ
Ngẩn ngơ như trẻ như già
Ngẩn ngơ như tàn như lộc
Ngẩn ngơ như cỏ như hoa
Anh mang hồn rừng hồn núi
Bỏ hoang năm tháng trên bàn
Sao không một lần anh ngỏ
Hoa dâng anh cả đại ngàn
Anh làm sao mua nổi gió dậy thì
Gió không có hình hài để thỏa mãn một thú chơi
Gió không có màu để nuôi vừa bao ánh mắt
Gió không có vị để những khen chê mặn nhạt
Gió không có làn da mượt mềm để tay vuốt ve yêu
Gió cần một không gian để thoả nguyện cánh diều
Một đại dương để cồn cào lớp sóng
Một cánh đồng để hết mình phóng túng
Một ngàn thông trùng điệp để du dương...
Anh mới nghe được gió thoảng mùi hương
Mới nhìn thấy gió lay làn tóc rối
Anh chưa thấy khi gió xô đổ núi
Làm ngả nghiêng lật đắm những con tàu
Sức vóc anh chịu được gió bao lâu?
Lồng ngực anh nhốt sao nổi gió?
Chỉ đủ chỗ xếp vài ba lá cỏ
Anh làm sao nuôi nổi gió dậy thì.
VNTN
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...