Thơ treo trong Lễ hội Thơ Nguyên tiêu – Thái Nguyên 2018
Gió sao gió mát sau lưng
Dạ sao dạ nhớ người dưng thế này
(Ca dao)
Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dải yếm cho chàng sang chơi
(Ca dao)
Miệng cười như thể hoa ngâu
Cái khăn đội đầu như thể hoa sen
(Ca dao)
Thật vàng, chẳng phải thau đâu
Đừng đem thử lửa mà đau lòng vàng
(Ca dao)
Trời cho cày cấy đầy đồng,
Xứ nào xứ nấy trong lòng vui ghê
Một mai gặt lúa đem về,
Thờ cha kính mẹ nhiều bề hiếu trung
(Ca dao)
Đến đây vàng cũng như son
Ai ai thời cũng như con một nhà
(Ca dao)
Nhiễu điều phủ lấy giá gương,
Người trong một nước
phải thương nhau cùng
(Ca dao)
Ví dầu cầu ván đóng đinh
Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi
Khó đi mẹ dắt con đi
Con đi trường học mẹ đi trường đời
(Ca dao)
Kim vàng ai nỡ uốn câu
Người khôn ai nỡ nói nhau nặng lời
(Ca dao)
Ai viết tên em bằng ánh sáng
Ai vẽ hình em bằng ánh trăng
(Dân ca Dáy)
Đời người như củ cải phơi nắng
Già đến rồi trẻ vội qua mau
(Dân ca Mông)
Không lấy được nhau thời trẻ
Ta sẽ lấy nhau khi góa bụa về già
(Dân ca Thái)
Lờ cũ đã rách rái về mò cá
Ná xưa đã gãy khỉ lại phá nương
(Dân ca Cơ Ho)
Ngôi nước như mây cuốn,
Trời Nam mở thái bình
Vô vi trên điện gác,
Chốn chốn tắt đao binh
(Thiền sư Pháp Thuận)
Chớ bảo xuân tàn hoa rụng hết
Đêm qua, sân trước, một nhành mai
(Mãn Giác Thiền sư)
Mặc cuộc thịnh suy đừng sợ hãi
Kìa kìa ngọn cỏ giọt sương đông
(Không Lộ Thiền sư)
Mục đồng sáo vẳng trâu về hết,
Cò trắng từng đôi liệng xuống đồng
(Trần Nhân Tông)
Mây tỏa đầy nhà, mai đốt bách,
Tùng reo quanh gối, tối đun trà
(Nguyễn Trãi)
Ái ưu vằng vặc trăng in nước
Danh lợi lâng lâng gió thổi hoa
(Nguyễn Bỉnh Khiêm)
Chi phấn hữu thần liên tử hậu,
Văn chương vô mệnh lụy phần dư
(Son phấn có thần chôn vẫn hận
Văn chương không mệnh đốt còn vương)
(Nguyễn Du)
Ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi
Dặm liễu sương sa khách bước dồn
(Bà Huyện Thanh Quan)
Chén rượu hương đưa say lại tỉnh
Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn
(Hồ Xuân Hương)
Chở bao nhiêu đạo thuyền không khẳm
Đâm mấy thằng gian bút chẳng tà
(Nguyễn Đình Chiểu)
Vẳng nghe tiếng ếch bên tai
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò
(Trần Tế Xương)
Lưng dậu phất phơ màu khói nhạt
Làn ao lóng lánh bóng trăng loe
(Nguyễn Khuyến)
Làm trai phải lạ ở trên đời
Há để càn khôn tự chuyển dời
(Phan Bội Châu)
Ngọc nát còn hơn giữ ngói lành
(Hoàng Văn Thụ)
Ngẩng đầu ngắm mãi chưa xong nhớ
Bưởi đã thơm rồi đêm đã khuya
(Xuân Diệu)
Lòng quê dợn dợn vời con nước
Không khói hoàng hôn cũng nhớ nhà
(Huy Cận)
Trong làn nắng ửng khói mơ tan
Đôi mái nhà tranh lấm tấm vàng
(Hàn Mặc Tử)
Trời cao xanh ngắt. Ô kìa!
Hai con hạc trắng bay về bồng lai
(Huy Thông)
Huyền Trân ơi!
Mùa xuân, mùa xuân, mùa xuân rồi
Giờ đây chín vạn bông trời nở,
Riêng có tình ta khép lại thôi!
(Nguyễn Bính)
Thơ tôi cũng giống tình nàng vậy
Mộng mộng mà thôi mộng hững hờ
(Lưu Trọng Lư)
Đưa người ta không đưa qua sông
Sao có tiếng sóng ở trong lòng
(Thâm Tâm)
Quê hương ta lúa nếp thơm nồng
Tranh Đông Hồ gà lợn nét tươi trong
Màu dân tộc sáng bừng trên giấy điệp
(Hoàng Cầm)
Hãy sống như
những con tàu
phải lòng
muôn hải lý,
mỗi ngày
bỏ
sau lưng
nghìn hải - cảng - mưa - buồn!
(Trần Dần)
Những đêm dài hành quân nung nấu
Bỗng bồn chồn nhớ mắt người yêu
(Nguyễn Đình Thi)
Càng mưa phùn gió lạnh
Càng lạnh cành hoa mơ!
Càng yêu màu trấn thủ
Mờ bạc qua màu mưa
(Quang Dũng)
Đêm nay rừng hoang sương muối
Đứng cạnh bên nhau chờ giặc tới
Đầu súng trăng treo
(Chính Hữu)
Anh bỗng nhớ em như đông về nhớ rét
Tình yêu ta như cánh kiến hoa vàng
Như xuân đến chim rừng lông trở biếc
Tình yêu làm đất lạ hóa quê hương
(Chế Lan Viên)
Ôi Tổ quốc giang sơn hùng vĩ
Đất anh hùng của thế kỉ hai mươi
(Tố Hữu)
Thế hệ dàn hàng gánh đất nước trên vai
(Bằng Việt)
Lớp tuổi hai mươi, ba mươi điệp trùng
áo lính
Trùng điệp màu xanh là một tiếng trả lời
(Thanh Thảo)
Không có sách chúng tôi làm ra sách
Chúng tôi làm thơ ghi lấy cuộc đời mình
(Hữu Thỉnh)
Nơi thuốc súng trộn vào áo lính
Cơn sốt rét rừng đi dọc tuổi thanh xuân
(Nguyễn Đức Mậu)
Mặt trời của bắp thì nằm trên đồi
Mặt trời của mẹ con nằm trên lưng
(Nguyễn Khoa Điềm)
Tuổi trẻ biến trăm sông thành thác
Dập tắt lửa chiến tranh
bằng máu đời mình
(Thu Bồn)
Họ chia tay
vẫn chẳng nói điều gì
Mà hương thầm thơm mãi bước người đi
(Phan Thị Thanh Nhàn)
Ai biết sau nụ cười
Giọt nước mắt về đâu?
(Lâm Thị Mỹ Dạ)
Màu trong trắng nghiêng vào giấc ngủ
Đêm giao thừa nở trắng cả chiêm bao
(Võ Văn Trực)
Hòa vào trời đất mà xanh
Vô tư mấy kiếp mới thành thường dân
(Nguyễn Long)
Núi nghiêng suối vắt tơ đàn
Nhìn ngoài thạch động
mưa vàng lưa thưa
Nghiêng bình trà nhớ hương xưa
Từ vàng hoa nọ bây giờ vàng hoa
(Phạm Thiên Thư)
Những hạt bụi nhảy múa rung rinh,
Những con đường sáng lên như nắng
Và mỗi người là hạt bụi lung linh
(Phùng Khắc Bắc)
Thưa với cỏ rằng tôi vẫn dại
Thưa với mây rằng tôi thôi bay
Thưa với gió rằng tôi ở lại
Trần gian chỉ có đôi ngày…
(Hà Phạm)
Mùa thu bản làng thư thả
Đỏ hồng bếp lửa chờ nhau
(Triệu Kim Văn)
Bên anh là cơn mưa
bên em từng cơn trăng
Bên anh là mùa đông bên em mặt người
như hướng dương
(Trần Hùng)
Ghé môi vào miệng thời gian
Cho hơi thở mọc vô vàn cỏ non
(Mai Văn Phấn)
Cánh đồng đi xa trở về mang theo
bập bùng tháng chạp
Khói làm cay mắt lũ trẻ trâu
sưởi ấm áp mùa đông
(Nguyễn Hữu Quý)
Ta thương em mà không sao thưa được
Ta yêu em mà không sao nói được
Sen ngủ trong bình, em thức trong ta
(Trần Hòa Bình)
Tiếng chim gõ vào ban mai
Hồi sinh
Một hoàng hôn đã chết
(Lê Khánh Mai)
Mắt tôi như nụ cỏ
Nhìn trời đăm đắm xanh
Bước sao khỏi bóng mình
Khi mặt trời đúng ngọ?
(Thạch Quỳ)
Năm mới tặng ta điều gì mới
Hình như gió lộng thổi từ mây
Ta tặng điều gì cho năm mới
Một chút hư không một chút đầy
(Việt Phương)
Chúa xuân tặng tuổi cho người
Tặng đôi sợi bạc cho tôi nao lòng
Tặng em một chút ửng hồng
Một trời áo lụa phơi phong mắt chiều
(Nguyễn Trọng Tạo)
Mùa thu này con trở về căn nhà
nơi mẹ sinh ra con
Nghe trong tiếng lá reo
có tiếng cười của mẹ
(Trần Anh Thái)
Có những nỗi đời lót trong rơm rạ
Có một nỗi lòng giắt một nỗi quê
(Trần Quang Quý)
Cám ơn tiếng chim buổi sáng
Gọi ta về với trần gian
Giấc mơ đêm qua đẹp thế
Lang thang tới tận thiên đàng
(Hoàng Nhuận Cầm)
Bầu trời xanh hơn cả lúc nằm mơ
Và hạnh phúc trong bàn tay có thật
(Xuân Quỳnh)
Ngóng vầng trăng hy vọng phía chân trời
Khuôn mặt em ngời lên
ánh trăng đằm thắm
(Trần Hoàng Phố)
Tôi ra đồng xanh
Hái sương trên búp
Thấy nhựa đời tươi
Xôn xao mừng giúp
(Nguyễn Bích Lan)
Nếu ta là hạt mưa sương
Ta xin tan trên bàn tay nàng
Nếu ta là bông tuyết trắng
Ta xin tan dưới bàn chân nàng
(Mã A Lềnh)
Quê hương
Đất nước
Được kê cao hơn trước
Bằng những bước đi của người đẹp
(Lò Ngân Sủn)
Rừng chạy ra bờ suối
Suối tìm về bản em
Cây muốn chồm ra vực
Nước tự xanh hết mình
(Mai Liễu)
Giấu chút nắng quê hương vào túi
Làm hành trang mai mốt tìm về
(Inrasara)
Con trai người Pa Dí
Đã đi là như chạy
Như mây bay lửa cháy ầm ầm
(Pờ Sảo Mìn)
Em lại về trong anh
Anh trong em mãi mãi
Bên nhau như sông núi
Dưới trời cao thẳm xanh
(Ma Trường Nguyên)
Người không biết thì gỗ tốt
cũng thành gỗ mục
Người biết thì gỗ đánh sơn
thành ngọc, thành vàng
(Nông Quốc Chấn)
Nào bạn ơi
Cụng bát cùng rẻo cao muôn đời
Chụm bền ngọn núi
Giữa chiếu đan bằng tia mặt trời
(Lò Cao Nhum)
Về viếng mẹ nắng cuối thu đổ lửa
Nơi mẹ nằm hình chiếc lá khô rơi
(Xuân Nùng)
Em vẫn đây song hành cả cuộc đời
Yêu nhiều quá nhắc lời yêu cũng ngại
(Nguyễn Kiến Thọ)
Trái tim ra bờ sông ngồi
Bóng người sai hẹn vừa trôi vừa cười
(Nguyễn Đức Hạnh)
Tự nhặt bóng mình qua điểm sáng
Ném vào vùng tối phát quang tôi
(Hiền Mặc Chất)
Bao nhiêu mầm rễ mọc trong lòng
Càng về sáng bầu trời càng nhẹ
(Phạm Văn Vũ)
Đạn bom xưa đã hết
Nỗi đau xưa vẫn còn
Người đi, người đi mãi
Lỡ cả mùa trăng non
(Thế Chính)
Đồng đội nằm kín những ngọn đồi xanh,
Nghĩa trang cao mênh mông,
Những cái nhìn chìm xuống đất
(Nguyễn Hữu Bài)
0 đã tặng
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...