Thơ treo trong không gian Lễ hội thơ Nguyên tiêu Thái Nguyên 2024
THƠ DÂN GIAN CÁC DÂN TỘC VIỆT BẮC
Chắp tay đón lời đẹp
Xòe quạt nhận lời hay
Lời hay không rơi giát
Lời đẹp không lấm bùn
(Dân ca Nùng)
Nếu ta là hạt mưa hạt sương
Ta xin tan dưới bàn tay nàng
(Dân ca Mông)
Đêm đã qua, sao lượn vòng đổi chỗ
Ngày đã rạng, lối đi đã tỏ
Ta lê bước về nhà
Mà hồn như còn ngủ ở thắt lưng em
(Dân ca Mông)
Thấy má đỏ hồng muốn hỏi
Thấy đôi mắt liếc muốn say
Rau ai đây, xin mượn hái
(Dân ca Dao)
Ước gì hóa thân thành lá dong
Cho nàng gói muối ngọt bốn mùa
(Dân ca Dao)
Nàng gọi én cánh vàng truyền bảo,
Nhờ gió vượt hiên liễu đưa tin
(Dân ca Tày)
Nhân duyên đừng đứt đoạn lìa tan
Vợ chồng nghĩa tao khang trọn kiếp
(Dân ca Tày)
Được lời em nói, anh vui sướng
Tờ giấy trên đá khẽ động bay
Tờ giấy trên đá ngồi hai đứa
Thấy lòng xao xuyến tiếng gió bay.
(Dân ca Sán Chí)
Nhớ tới em
Như chú ong vàng nhớ tới nhành hoa
Chú ong nhớ hoa đưa về kết nhụy
Nhớ tới em muốn đưa em về nhà.
(Dân ca Sán Chay)
Hôm nay đám cưới được gặp nhau
Trầu xanh xanh mượt ở miệng bát
Chỉ sợ phù phép ở trong lòng
(Dân ca Sán Chay)
BẮC KẠN
Khi nghe gió thổi qua Phja Bjoóc
Em biết mùa Thu đã hết rồi...
(Nông Quốc Chấn)
Em ơi ta ở đâu
Là bản ta ở đó.
(Dương Thuấn)
Anh chỉ ví em là cuộn chỉ thêu
Ngày đêm thêu hoa tình yêu trong anh nở mãi.
(Dương Khâu Luông)
Tua còn đỏ liệng chen đàn én nhạn
Yến đã cao, giọng lượn còn bổng hơn.
(Nông Minh Châu)
Hiếm hoi cây nên khan từng chiếc lá
Đặt lên môi thành tình tứ thành lời!
(Triệu Kim Văn)
Trên lối mòn đi về bản nhỏ
Người vừa đi vừa đếm sao rơi
(Phùng Thị Hương Ly)
Ngày con về nhà người ta
Pá nhắc nhớ giữ lửa trong nhà
(Muồng Hoàng Yến)
Bếp nào cũng lửa
Nhưng không phải khói đâu cũng là nhà
(Hà Sương Thu)
Váy em vén một đóa phong tình
Mà xốn xang ba ngày quên buộc ngựa
(Hoàng Chiến Thắng)
Câu lượn em ngân lên
Núi rừng âm vang huyền thoại
(Ma Phương Tân)
THÁI NGUYÊN
Mẹ giờ như mầm cây khô nhựa
Một đời cặm cụi gieo trồng
Lòng mẹ mọc lên rừng cây nhân đức
Tỏa nắng ấm cho con...
(Doãn Long)
Có một thời Việt Bắc
Thong dong ngựa Bác Hồ
Lời sương mù nhắn nhủ
- Xưa, đây là Thủ đô!
(Võ Sa Hà)
Ta còn yêu
Và ta tồn tại
Mắt vẫn nồng nàn say đắm màu xanh
Tai vẫn ru thánh thót nhạc ân tình
Môi vẫn khát. Và vị đời vẫn ngọt
(Vũ Đình Toàn)
Vui thì đọng, buồn thì vương
Trong văn vắt những dặm trường xa nhau
(Nguyễn Đức Hạnh)
Búp tay thon nẩy vang cung đàn tính
Giọt then vàng thả xuống giữa chiều say
(Trần Cầu)
Em đan tay dưới sợi sợi thời gian
nghe năm tháng hắt lên bao mùa tóc
(Anh Hồng)
Cầu thang cúi đầu tựa vào bóng tối
Ném hạt đầu mùa trên một vốc mây trôi
(Nguyễn Nhật Huy)
Còn bay đi bay lại
Gieo hạt xuân mùa màng
Trên nương đồng trai gái
Hẹn mùa đầy xuân sang
(Ma Trường Nguyên)
Ơi cây hoa Bác trồng
Trong tháng năm gian khổ
Như một dòng máu đỏ
Nuôi cuộc đời sinh sôi
(Nguyễn Hữu Bài)
Lưng còng cõng giọt nắng hanh
Chung chiêng hai dóng cội cành tựa nhau
Đôi tay gậy mẹ bắc cầu
Cho con được thấy bảy màu thế gian.
(Nguyễn Hồng Phượng)
LẠNG SƠN
Lời biển gọi đưa con về Núi
Giữ đất bình yên giữ sạch nguồn
(Hàn Kỳ)
Noọng kin thuổi chúc van
Khẳm ý tâm củm van sử mí
Hèn phày ý dảng mừ lồng tỉ
Kìm lủm pảu tẩu kiềng
(Con ăn bát cháo ngọt
Hỏi mẹ đất cũng ngọt phải không
Mẹ chỉ tay xuống bếp
Mặn như tro dưới kiềng)
(Vân Du)
Làm chiếc lá xanh tận khi vàng úa
Góp thân mình cho đất lại xanh cây…
(Vũ Kiều Oanh)
Trời còn xanh
đất còn xanh
Anh đã hiểu ngọn ngành
những gì thiêng liêng nhất
Mất biên giới – mất tổ tiên
sẽ phải làm người hành khất
Như nông dân mất đất, mất trâu cày
(Hoàng An)
Xanh sắc chàm, xanh khí thiêng ải Bắc
Lời trái tim khắc trên đá rêu phong
(Nguyễn Đình Thọ)
Câu sli bay qua mười núi, chín đèo
đậu trên áo chàm xanh biếc gió
(Ngô Bá Hòa)
Khi nghiêng vào lịch sử
Gặp trùng trùng bao lớp thánh nhân
Khi nghiêng vào ngàn năm
Thấy hồn cốt kết trường tồn sông núi.
(Lã Trung Sơn)
Sinh ra làm một con người
Đã nghe chim Lạc ngang trời hát ca
Từ non Tản tới sông Đà
Thơ đề vách đá, sáng lòa nghĩa nhân
(Trần Thành)
Mặt trời sáng mặt người
Mặt người xanh núi đồi
(Mã Thế Vinh)
Cột mốc giữa biển khơi trong tim ta rực đỏ
Súng chắc trong tay canh giữ chủ quyền
(Vi Thị Liên)
HÀ GIANG
Đá rủ nhau lên ngược
Đất chia tay về xuôi
Tóc mẹ đón tuyết rơi
Lưng mẹ đội nắng trời
(Nguyễn Hữu Ninh)
Sinh ra ở trên đá
Lớn lên từ ruột đá
Ăn mèm mén bằng muôi gỗ
Uống nước đun bằng ấm đồng
Đi trên con đường núi
Mọi đỉnh núi
Đều thấp hơn đầu gối...
(Huyền Minh)
Đời người vùng cao gắn với khoanh dốc
Đi lên đi xuống vun vén cho tròn
Chín khoanh cho chín chờ mong
Con người đi hết đường cong lại về.
(Chu Thị Minh Huệ)
Khau Vai buồn, đá trùng trùng xơ xác
Gió thét gào hai tiếng: Nhớ. Quên…
(Vừ Mai Hương – Hà Giang)
…Đêm dần buông tĩnh lặng
Trái đất cất lời ru
Cho vạn vật ngủ mơ
Và ngày đang khép cửa…
(Nguyễn Quỳnh Mai)
Xa nhau cứ ngỡ trong giây lát
Đâu biết xa nhau cả bốn mùa.
(Nguyễn Thị Thanh Phương)
Như xuân thắm nở đào mai
Thầy lên bản vắng nắng cài trong tim.
(Hồng Quang)
Tiếng hát em lay động cả trời sao, vượt qua ngàn giông bão
Đưa Tổ tiên về gần, nối dài đời con cháu…
(Bàn Thị Ba)
Đá mênh mông ngàn đời đâu ăn được
Nhưng hoa vẫn hồng, tiếng trẻ vẫn ê a...
(Phạm Văn Tự)
Ngày em đi mưa buồn dang dở
Trà nhạt dần ngọn cỏ cũng mồ côi
(Phạm Văn Thành)
CAO BẰNG
Ý nghĩ khôn lên nỗi buồn thấm tháp
Bàn chân từng đạp bằng đá sắc
Trở về làng bập bẹ tiếng đầu tiên
(Y Phương)
Bậc thang lúa vàng đổ như thác
Lúa ngả tràn bờ quẩn quýt tiễn người đi
Bạn xuống núi ta đi như trong mơ
Lời chia tay như đá lăn trên họng
(Triệu Thị Mai)
Có người vừa khơi gió heo may
Cho dã quỳ xôn xao nẻo vắng
Những mùa thu tưởng xa xôi lắm
Lại ùa về cho tóc thơm lên
(Đàm Hải Yến)
Ước gì được ngậm tóc em
Làm hạt mầm nằm sâu trong tuyết
(Trần Hùng)
Ai gọi đấy!
Hỡi âm vang vách núi
Có theo ta trẩy hội dựng công trình
Cầu bên núi xa chênh bóng nước
Mây ngàn gieo tãi nắng nương xa.
(Bế Thành Long)
Khi ta say
Ta rót tràn ly rượu
Tình loang ra mà chẳng thể đủ đầy
Thương biển cả bạc đầu con sóng
Ôm ta vào yên ả ủ ta say
(Hàn Thanh Duy)
Đêm xuống Cao Bằng trăng sáng quá
Cầu Đen xô lệch những thanh ngang
Cầu này xưa giặc gác
Đêm nay bộ đội ngủ thành hàng
(Hàn Thái Lang)
Xuân đến quê tôi chao cánh én
Núi rừng bừng thức nở hoa tươi
Đồi nương trỗi dậy thơm mùi đất
Suối đàn then ngân rộn tiếng cuời.
(Lã Vinh)
Ước mơ nối những ước mơ
Cho ta thêm sức mạnh
Tình yêu nối tình yêu
Cho ta thêm hy vọng
(Trần Thị Mộng Dần)
Có ai biết
chiếc lá xanh
vừa rụng?
Xin nhặt giùm
đáp lại
gốc cây đau
(Ngô Ngọc Khánh)
TUYÊN QUANG
Xứ sở của người đẹp
Của những câu then không tuổi
Dào dạt dòng sông, đổ tràn bóng núi
Tôn lên tầm vóc xứ Tuyên mình
(Cao Xuân Thái)
Thương lắm ngực nhà sàn
Liếp nứa không ngăn nổi heo may
Lạnh đã chín trên gác mùa đông.
(Trịnh Thị Thứ)
Người ơi lê đã nở
Những cánh trắng xôn xao
Bừng một trời thương nhớ
Người giờ ở nơi nao?
(Bùi Thị Mai Anh)
Trời cho bao cuộc vuông tròn
Thời gian bay mỏi cánh còn tua rua
Quả còn, quả mất, quả thua...
Người bên khung cửi bây giờ nhớ không?
(Đinh Công Thủy)
Cha mẹ đã già
làng đã phố từ lâu
cả vuông bếp khuya ai còn ngồi đốt củi
vía làng bây giờ trôi dạt về đâu?
(Tạ Bá Hương)
Ơi em
múa hát để chào đón Thần linh
cầu mùa màng bội thu
tiếng trống sành, câu Sình Ca hóa lời ru
vút lên tận cõi trời
hòa vào cõi đất.
(Thèn Hương)
Viết dăm chữ mỗi ngày
Cả đời thơ nhặt nhạnh
Khi sách bút buông tay
Câu nào còn lấp lánh...
(Lê Na)
2 đã tặng
2
Hãy liên hệ với chúng tôi qua số điện thoại: 0988827920 (Ngô Ngọc Luận), nếu bạn có nhu cầu thưởng thức những ấn phẩm của Văn nghệ Thái Nguyên.
Mời bạn cho ý kiến, quan điểm...